Edit: Âu Dương Lam
Khuôn viên trường vào buổi trưa rất yên tĩnh.
Dư Thính ngồi một mình cuộn tròn ở một góc sau căng tin, cầm điện thoại nhắn tin cho chị gái, sau đó tức giận túm lấy một nắm cỏ xanh trên mặt đất.
Đang lúc tức giận, bóng râm đột nhiên phủ lên.
“Biến, nếu không tôi sẽ đánh anh.”
Dư Thính tưởng là Quý Thời Ngộ, không thèm ngẩng đầu, giọng điệu còn hung dữ hơn so với bình thường vài phần.
Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt.
Trước mắt là một đôi giày chơi bóng được giặt tẩy đến trắng bệch, hai chân thon, không có lông chân, là đôi chân của một cô gái.
Dư Thính ngẩng đầu lên.
Hạ Thất Thất tay cầm một túi kẹo dẻo, gương mặt thanh tú, nụ cười nhợt nhạt.
“Cho nè.” Cô ấy đưa kẹo đến.
Dư Thính hừ lạnh, hung hăng quay đầu: “Cậu tránh ra, tôi không thích cậu.”
Hạ Thất Thất lại không sợ cô, tốt tính nói: “Cảm ơn cậu vừa giúp tớ.”
“Tôi không có giúp cậu, cậu đừng có ảo tưởng.” Dư Thính một bụng lửa giận, từ dưới đất đứng lên. Có lẽ ngồi xổm quá lâu, hoặc có thể là hạ đường huyết, trước mắt tối sầm, trong phút chốc quay cuồng.
Hạ Thất Thất nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, như vậy mới giúp cô không ngã xuống đất.
Dư Thính vịn vào thân cây, một lúc lâu sau mới thoát khỏi cảm giác choáng váng khó chịu này, cô nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi hai tay Hạ Thất Thất, mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Đừng đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577182/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.