Edit: Vân
Hai người đi vào góc, lúc này Dư Dung mới mở miệng: “Lúc trước đã muốn nói chuyện ở lại trường với cậu một chút, nhưng vì cậu bị thương nên tạm thời gác lại. Bây giờ đúng lúc có thời gian, không bằng chúng ta đi làm thủ tục đi.”
Quý Thời Ngộ nói: “Được.”
“A Ngộ, tính tình Thính Thính vô lý, tùy hứng là thật, tất cả đều là do tôi chưa dạy dỗ em ấy cho tốt. Tôi biết em ấy đã khiến cho cậu chịu thiệt, cũng làm cậu có thành kiến với em ấy, nhưng có thế nào thì điều đó cũng không thể trở thành lý do để cậu đánh em ấy trước mặt mọi người.”
Dư Dung đã đủ kiềm chế bản thân.
Nếu Quý Thời Ngộ không phải là con của ân nhân của bố chị, Dư Dung tuyệt đối sẽ không để cho anh ta yên ổn đứng trước mặt nói chuyện với mình.
Quý Thời Ngộ trầm mặc cụp mắt, không biết là đang không cam lòng hay là đang trầm tư.
“Lúc trước tôi đã hứa, cho dù như thế nào cũng sẽ nuôi dưỡng cậu thành người, tôi cũng đã thực hiện chính xác lời hứa. Nhiều năm như vậy nhà họ Dư chưa bao giờ đối đãi khắt khe với cậu, chỉ cần Dư Thính có thì đều sẽ có một phần cho cậu. Tôi không cầu mong cậu có thể nhớ kỹ nhà họ Dư đã tốt với cậu như thế nào, nhưng cũng hy vọng cậu không nên vì Dư Thính thỉnh thoảng giở tính mà ghi hận.”
Dư Dung nói rất hàm súc, tin tưởng với sự thông minh của Quý Thời Ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577157/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.