Trans: Thùy
Đợi đến khi bóng dáng của Yến Từ biến mất phòng bếp, Dư Thính mới nhớ ra vết thương ở tay của anh vẫn chưa lành, nếu như dính nước sẽ dễ bị nhiễm trùng.
Nhận ra điều này, Dư Thính ngay lập tức đi vào cùng, đưa tay ra chọc nhẹ vào tấm lưng khỏe khoắn của thiếu niên: “Yến Từ.”
Anh quay đầu nhìn lại.
“Tay của cậu như vậy nấu cơm có tiện không?”
Yến Từ giơ hai tay lên.
Thần kinh cảm giác đau của anh chậm hơn so với người bình thường, cho dù đau cũng nằm trong phạm vi chịu đựng được, huống hồ chỉ là một vết thương nhỏ như vậy.
“Để tôi làm cho, tiện.” Suy nghĩ một hồi, Yến Từ nghiêm túc nói ra năm từ này.
Dư Thính gãi gãi mặt, lơ đi cảm giác khẽ rung động trong lòng: “Hay là… Tôi mời cậu đến nhà tôi ăn cơm nhé? Dì Tô biết được cậu đã cứu tôi, muốn đích thân cảm ơn cậu, vừa hay nhân cơ hội này hai người làm quen một chút.”
Yến Từ lắc đầu: “Tôi sắp phải đi ra ngoài.”
“Ủa?” Dư Thính có phần thất vọng: “Cậu có việc gì à?”
Anh nói: “Đi thăm, bạn của bà tôi.”
Bà của Yến Từ khi còn sống đã kết giao với một người bạn tốt, người già mà nhà không có con cái, có tuổi rồi thì sống ở viện dưỡng lão, mỗi tháng chỉ có Yến Từ đến thăm hỏi bà ấy, bất kể mưa gió.
“Vậy tôi…”
Yến Từ đột nhiên nói: “Cậu có thể đi cùng với tôi.”
Dư Thính ngơ ngác, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-khong-chet-som/2577151/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.