Cậu đi trên đường, nước mắt lăn dài, trời cao cũng như tiếc thương cho cậu mà đổ cơn mưa. Dòng người đang đi trên đường bỗng trở nên nhốn nháo, ai nấy đều vắt chân lên cổ, chạy tới nơi trú mưa, riêng cậu vẫn lưng thững đi như kẻ vô hồn. Giữa dòng người đang hối hả, cậu là kẻ lạc loài nhưng cũng chẳng ai bận tâm.
Cậu đi trong làn mưa hơn một tiếng đồng hồ mới tới được căn nhà cậu cùng anh em Văn Thư đang ở. Mọi thứ vẫn y như cũ không hề thay đối, nếu có cái gì khác so với ban đầu thì có lẽ là lo tâm trạng đã khác. Cậu mặc bản thân vẫn còn đang ướt nhẹp từ đầu tới chân mà đi về phòng.
Cả một căn phòng chìm trong bóng tối, cậu ngồi lặng trên giường, nước từ tóc nhỏ xuống, rơi trên tay cậu, rơi trên sàn nhà. Cậu ngồi như vậy một lúc mới từ từ ngước mắt lên, nhìn cơn mưa mau ngoài cửa sổ. Những hạt mưa vẫn lộp độp rơi, va chạm vào màn kính trong suốt.
Một tia chớp loé lên, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang xé rách bầu trời đêm. Tiếng sấm như tiếng búa gõ cho cậu tỉnh, cơ thể cậu bắt đầu cử động. Cậu đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một chiếc vali màu sẫm. Cậu không nói gì cả, im lặng thu dọn đồ đạc. Đồ của cậu nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, vừa đủ một chiếc vali.
Thu dọn xong, cậu không chút lưu luyến rời đi. Ngay trong làn mưa như trút nước, cậu một thân một mình kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643941/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.