Cơ thể đột ngột phải tiếp nhận pheromenon của alpha khiến Văn Thư rất khó chịu. Nó nhăn mày, kêu một tiếng
"ưm" rồi từ từ tỉnh dậy. Vì vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc nó vẫn còn khá đình trệ, không nhận ra được hoàn cảnh của bản thân lúc này như thế nào.
Tới lúc Trịnh Khải nâng cằm nó lên, hôn thêm một lần nữa nó mới chợt tỉnh người. Nó trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại của Trịnh Khải, lại cảm nhận được trong miệng mình có thứ gì đó vừa ươn ướt vừa hung hăng đảo lộn khắp nơi. Sau 3 phút đứng hình, nó đẩy gã ra xa, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi vòng tay của gã.
Như một dự cảm không lành, nó đưa tay lên, sờ thử tuyến thể phía sau gáy. Nơi tuyến thể vốn dĩ chỉ nhô lên một chút nay còn hằn nguyên dấu răng mới vẫn hơi rỉ máu. Nước mắt nó bỗng lăn dài, nó hoàn toàn chết lặng với mớ thông tin mà bản thân vừa phải tiếp nhận.
Trịnh Khải nhìn vòng tay trống rỗng của mình, lại nhìn nó đang ngồi cách đó không xa, vô thức mà tiến lại gần nó.
Nhưng gã càng tiến lại gần, nó lại càng lùi xa. Tới khi nó đụng phải Văn Uyên mới chịu ngừng lại, đưa tay nắm chặt lấy tay cô.
Mà Lâm Xuyên đứng một bên cuối cùng cũng phản ứng. Cậu định bước tới, đưa nó cách xa tên thần kinh không bình thường kia lại bất chợt nhận ra Mộc Hạc vẫn ôm chặt lấy cậu không chịu buông.
Cậu nhíu mày, nghiêng đầu hỏi hắn: "Anh ôm tôi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643801/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.