Bầu không khí bỗng chốc bị sự im lặng bao trùm. Lâm Xuyên miệng nở nụ cười nhạt, nhìn chằm chăm vào Lâm Anh. Cô bé nhất thời cảm giác bản thân làm chuyện sai nên vô thức né tránh. Đương nhiên, sự né tránh này không thoát khỏi tầm mắt vẫn luôn dán chặt trên người cô bé của cậu.
Lục Vũ trên tầng nhìn xuống, đột nhiên ho lên hai tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh này. Anh nhẹ giọng nói, tầm mắt cũng dời đi nơi khác, không nhìn vào phía cậu: "Khụ khụ, tiểu Xuyên, không phải con muốn ra ngoài ở ghép với tiểu Thư và tiểu Uyên sao? Sao còn chưa đi sắp đồ nữa? Không phải ngày mai con đi luôn à?"
Lâm Xuyên nhàn nhạt dạ một tiếng liền đứng dậy, nghe lời mẹ đi sắp xếp đồ đạc. Lúc cậu vừa rời đi, Lục Vũ liền đanh mặt nhìn Lâm Anh, nghiêm khắc phê bình: "Tiểu Anh, mẹ đã dặn con những gì, con quên rồi sao?"
Lâm Anh cúi đầu, mãi một lúc sau mới run run nói ra mấy chữ "con sai rồi". Lục Vũ thở dài, đi xuống dưới tầng một, xoa xoa đầu cô bé, một lời an ủi không lời.
Sự việc vừa rồi diễn ra quá nhanh, Văn Uyên hoàn toàn ngơ ra như phỗng. Sau lúc lâu, cô mới kéo kéo tay áo của anh trai mình hỏi: "Anh hai, chuyện gì vậy? Sao em, không hiểu cái gì hết thế?"
Văn Thư nhìn cô, những lời muốn nói bỗng bị kẹt lại trong cổ họng, mãi sau nó mới lên tiếng: "Em không cần biết nhiều đâu ....chỉ là, đừng nói cho tiểu Xuyên biết bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643797/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.