Lâm Anh nhìn chằm chằm người phục vụ đã đi xa, không vui nói: "Anh hai, sao cứ nhất thiết phải tha cho anh ta vậy. Thấy thế nào cũng là anh ta sai rành rành ra đó, trời đông như này mà bị tạt nước như vậy chắc chắn sẽ bệnh đó. Anh không nghĩ cho mình tí nào à?"
Nhất thời ánh mắt của cả bàn đổ dồn về phía cậu, Lâm Xuyên hơi thở dài, gắp một miếng thịt đã chín vào bát
Lâm Anh. Giọng nói cậu vô cùng bình tĩnh: "Ai mà chả có lỗi sai, chưa kể đây chỉ là tai nạn. Anh nói bỏ qua là bỏ qua, đừng có căn mãi không buông như thế, em phải chừa cho người ta con đường làm việc nữa chứ."
Lâm Anh bị nói đến câm lặng, cô không biết phản bác như nào nên hậm hực đút miếng thịt vào miệng. Lâm Xuyên nhìn thấy nhưng không có phản ứng gì mấy, hai người còn lại vì lời vừa rồi của cậu cũng chẳng nói gì thêm.
Lúc thanh toán, một nữ nhân viên thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt dù không được gọi là xinh đẹp nhưng cũng có thể nói là thuận mắt.
Nữ nhân viên nở nụ cười tươi tắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Các vị không cần phải trả tiền đâu ạ. Đây là lời xin lỗi của nhà hàng chúng tôi, chúc quý khách một ngày vui vẻ."
Lâm Xuyên và Mộc Hạc đang tranh nhau trả tiền bồng ngừng lại.
Lâm Anh khẽ hừ một tiếng: "'Coi như nhà hàng các người còn biết điều đó!?"
(12"
Lâm Xuyên nghe xong liền không vui, cậu không có dạy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643777/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.