Trở về nhà sau quãng thời gian ngồi trên máy bay, Lâm Xuyên quyết định bung lụa, cậu nằm chết dí luôn trên giường. Văn Thư sau một hồi sắp xếp đồ đạc đàng hoàng cũng lon ton chạy sang phòng của Lâm Xuyên.
Văn Thư: "Tiểu Xuyên ới ơi~~ đi chơi với tui đii~~"
Lâm Xuyên đang nằm chết trên giường rùng mình: "Ông bị bệnh à? Đừng có đến gần tôi!"
Văn Thư bĩu môi, nó chạy lại chỗ giường của cậu quyết tâm kéo con cá mặn này dậy: "Đi chơi đi, ở nhà chán quá."
Lâm Xuyên hậm hực vung vẩy tay: "Nhà tôi chỉ thế thôi, ông kiếm Lâm Anh chơi đi, tôi muốn ngủ."
Văn Thư: "Av^....."
Không ngoài dự đoán, Lâm Xuyên đã bị Văn Thư kéo ra khỏi phòng. Hai người đang giăng co với nhau ở trước cửa lại vô tình bị Lâm Anh bắt gặp.
Lâm Anh: "= =... hai người ...đang làm cái gì vậy?"
Văn Thư nhìn thấy Lâm Anh như nhìn thấy ánh sáng của Đảng, hai mắt nó sáng rỡ: "Tiều Anh, mau lại giúp anh một tay. Chúng ta cùng đi chơi!!"
Lâm Xuyên kinh hãi luôn, nhắc tới đi chơi với Lâm Anh như là câu thần chú phá giải phong ấn ấy. Chỉ cần nghe ai rủ đi chơi thôi là con bé sẽ ngay lập tức tràn trề sinh khí, nó chắc chắn sẽ kéo cái thân tàn này của cậu đi khắp nơi cho mà xem. Lâm Xuyên không muốn bản thân chết trong tay em gái mình liền ra sức vùng vẫy nhưng sức cậu không địch lại được với Văn Thư. Hết cách, cậu liền bày ra dáng vẻ đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643774/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.