Lâm Xuyên từ từ tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao từ lâu và cả cơ thể cậu hoàn toàn mất hết sức lực. Cậu đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn quay khắp nơi, nơi này thật lạ lẫm nhưng cũng thật đẹp với view trên không. Có một đôi tay to lớn đang ôm trọn lấy cơ thể cậu, cậu khẽ nhúc nhích định thoát ra khỏi vòng tay ấy thì chợt sững sờ. Cái đó, cái đó của hắn vẫn còn ở bên trong cậu.
Cậu hoang mang đến tột độ, làm sao, làm thế nào mà cả hai lại một lần nữa làm chuyện này, chưa kể hắn vẫn còn để bên trong. Dù trong lòng còn rất nhiều những câu hỏi vì sao thế nhưng bây giờ cậu không có thời gian. Điều quan trọng nhất hiện tại của cậu là phải rời khỏi đây ngay lập tức, cậu không thể ở lại lâu thêm nữa, nhỡ lại có chuyện gì xảy ra thì sao.
Lâm Xuyên cố hết sức để tự mình rút thứ kia ra mà không đả động thì tới Mộc Hạc nhưng trớ trêu thay đến khi
thứ đó gần được rút ra toàn bộ thì hắn lại nắm lấy eo cậu kéo mạnh lại. Cảm giác bị đau bất ngờ khiến cơ thể cậu giật nảy lên, cậu không khỏi hét lên đau đớn.
Lâm Xuyên: "'A!!!"
Mộc Hạc ánh mắt sắc lạnh hỏi cậu: "Em định đi đâu sao?"
Lâm Xuyên không trả lời hắn, thực chất cậu cũng muốn trả lời lắm nhưng phía dưới bị khai phá vô cùng đau nhức làm đầu óc cậu mụ mị không thể trả lời. Không nhận được phản hồi từ cậu hắn mặt lạnh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-tam-bao-ve-em-gai-nu-chinh-trong-tieu-thuyet-mary-sue/3643771/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.