Có một loại cảm giác trong đó, con người ta cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại mà trước đây họ chẳng thể nhớ ra được mình đã từng làm điều đó hay chưa.
"Đang nghĩ gì vậy?" Lục Vĩ Thành đặt một cốc nước ấm xuống bàn nhìn cô rồi hỏi
"Không có gì, chỉ là em thấy hơi lạ"
"Lạ gì?" Anh thắc mắc hỏi
"Có một kí ức nào đó mới chạy qua trong đầu mà em không thể nhớ ra được. Giống như Dejavu vậy"
Lục Vĩ Thành im lặng một lúc, chẳng biết anh suy nghĩ gì mà sau đó lại lặng lẽ xoa đầu cô:"Có những kí ức đã qua, quên rồi càng tốt. Đừng đi tìm quá khứ, hãy sống tốt ở hiện tại là được"
Thẩm Nhã Tịnh nhìn anh, hiếm khi cô thấy anh nói mấy câu triết lí này lắm. Lại thấy ánh mắt của anh nhìn cô có chút khác lạ. Cô không biết nên diễn tả ánh mắt này là như thế nào. Nó dường như rất khác so với những lần trước đây anh nhìn cô. Cô cũng không biết nên mở lời hỏi anh như thế nào. Dạo gần đây cô thấy đầu mình hơi đau.
Hôm nay trời âm u, mưa rồi. Thẩm Nhã Tịnh rất ghét trời mưa, cô không biết mình bắt đầu ghét nó từ bao giờ chỉ biết nó đã ăn sâu vào tiềm thức của cô đến nỗi mỗi khi nghe tiếng sấm chớp hay một vài giọt mưa phùn là đã khiến cô nhạy cảm rồi. Cô nhắm mắt nằm trên chiếc giường của mình. Mưa này nằm ở nhà là tốt nhất, dù sao cũng chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-khong-de-em-ly-hon/2950438/chuong-34.html