Thẩm Nhã Tịnh hét toáng lên, cô vũng vẫy phản kháng thì nghe tiếng nói từ người kia. Tông giọng trầm khàn cất tiếng nói:"Là tôi, Tạ Mộc Lâm"
Thẩm Nhã Tịnh sau khi nghe xong thì cô im lặng, không vùng vẫy nữa:"Thầy Tạ?"
Tạ Mộc Lâm buông Thẩm Nhã Tịnh ra. Anh bật công tắc điện ở gần đó lên. Ánh sáng từ bóng đèn khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Thẩm Nhã Tịnh chợt giật mình, phản ứng lại:"Anh có sao không? Vừa nãy tôi ra tay hơi mạnh"
Tạ Mộc Lâm cười trừ:"Không sao. Là do tôi dọa cô sợ"
"Sao cô lại đến đây?"
"Tôi đưa đồ giúp chị Ngô. Nhưng mà cửa bị khóa rồi làm sao ra ngoài đây?"
"Cô có đem theo điện thoại không?"
"Không có, gấp quá nên tôi quên"
"Vậy thì đành chờ thôi, nếu thấy chúng ta đi quá lâu thì sẽ có người tới cứu thôi"
"Nếu họ không đến thì sao?"
Thẩm Nhã Tịnh chợt im lặng, cô bỗng bấc giác nhớ tới Lục Vĩ Thành. Một mảnh kí ức mơ hồ xuyên qua tiềm thức của cô. Cô ôm lấy đầu mình
"Cô sao vậy?" Tần Mộc Lâm thấy cô như vậy có chút lo lắng
"Không sao, chỉ là hơi đau đầu chút thôi"
Tần Mộc Lâm nheo mắt lại, chẳng biết trong lòng anh nghĩ gì.
"Thầy Tạ đến đây làm gì thế?"
"Tôi tìm một số tài liệu y học"
"Anh có vẻ đam mê ngành y, sao anh không làm bác sĩ?"
Tần Mộc Lâm chợt dừng lại, anh khẽ cười:"Tôi đam mê ngành y sao?"
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-khong-de-em-ly-hon/2950423/chuong-44.html