Từ từ đến gần, ánh mắt Phó Ưng Bạch thoáng hiện vẻ bối rối khó giấu.
“Hai người… thân mật với nhau rồi?”
“Xét về hành vi mà nói, đúng vậy,” Tạ Trúc Lan đáp. “Nói chính xác hơn, là chúng tôi đang tái hiện lại bệnh tình của anh.”
Tôi lại đeo kính râm vào, đồng thời gọi con mèo kia: “Giao Giao.”
Cảm giác thật kỳ lạ, cứ như đang gọi một mảnh hồn xuất ra từ cơ thể mình vậy.
Con mèo Aby từ trên bệ cửa sổ nhìn xuống chúng tôi, vẻ mặt như đang nói: Ngu xuẩn, phiền chết đi được.
Bên cạnh chân nó là một cái ly đế cao, bên trong chỉ còn sót lại một giọt rượu vang đỏ, đỏ au như thể vừa được ai đó hôn một cái vào đáy ly. Nó giơ chân vỗ nhẹ vào đế ly.
Tạ Trúc Lan đứng dậy, cầm chai rượu trên bàn trà rót thêm vào ly, từ phản ứng đến động tác đều thuần thục đến đáng kinh ngạc. Mèo ta đắc chí, thản nhiên uống rượu trong cái ly đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, cặp kính râm che đi nửa gương mặt, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy vẻ khó hiểu trên nửa gương mặt còn lại của tôi.
“Nó thường xuyên hút thuốc, uống rượu một mình.” Bambi giải thích.
“Có phải rất giống em không?” Phó Ưng Bạch hai tay đút túi, ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện.
Tôi hỏi: “Anh huấn luyện nó à?”
Anh ta lắc đầu: “Nó đã 11 tuổi rồi, anh còn dạy được nó cái gì nữa? Chủ nhân trước của nó là chủ sòng bạc.”
Tạ Trúc Lan chen vào: “Vì lo cho sức khoẻ của cụ ấy, tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-chien-tren-dinh-dien-cuong/5179562/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.