Bom khối lượng nhỏ, vì phát hiện sớm, lại nhanh chân chạy nên tôi không sao cả.
Cũng chỉ nằm viện có một tháng.
May mắn là chỉ bị thương do va đập khi bị hất văng và bị chấn động não nhẹ chứ không bị nổ trúng.
Mỗi ngày tỉnh dậy đầu giường đều đầy ắp hoa tươi. Hoa của bố, Phó Ưng Bạch và Chu Phù đều na ná nhau, thuỷ tiên, sơn trà, toàn chọn những loại tôi vẫn hay thích ngắm thích ngửi.
Quan Vọng Tinh thì chỉ gửi cẩm chướng, ngày nào cũng vậy.
Cậu ta kể với tôi, có lần thực hiện nhiệm vụ, cậu ta phải trốn trên xe chở hàng của một người trồng hoa mới thoát khỏi truy lùng. Chiếc xe đó chở đầy loại hoa này.
“Anh vẫn là một người mẹ mà.” Cậu ta nói thêm.
“Anh đâu xứng là một người mẹ tốt.” Giọng tôi yếu ớt như vừa sinh xong đứa con thứ mười.
Đôi mắt ẩm ướt và ấm áp của cậu ta tròn xoe nhìn tôi: “Anh đã rất can đảm rồi.”
Trời ạ, thế gian này hoá ra vẫn có người tin vào mấy lời quỷ quái của tôi.
Thôi Diễm mà nghe được câu này, chắc hắn cười đến dậm chân mất.
À Thôi Diễm.
Có kẻ đã đột nhập vào hệ thống điện tử của nghĩa trang, tra ra lịch hẹn của tôi, còn chôn cả thiết bị hẹn giờ dưới đất. Cục Điều tra nhận định sơ bộ là do tổ chức nước ngoài có mật danh I ở bang K gây ra.
Tôi nuốt miếng quýt Phó Ưng Bạch đút cho.
“Em có gì đáng để người ta nhắm vào chứ.”
“Em gặp chuyện trước mộ hắn ta mà.”
“Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-chien-tren-dinh-dien-cuong/5179559/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.