Tôi không quan tâm lắm đến sinh nhật và các ngày lễ. Ngày lễ thường phải quan tâm đến các mối quan hệ xã hội, còn sinh nhật của chính mình thì chỉ coi như một ngày bình thường mà thôi. Lúc mới bên nhau, Hàn Đa Khôi chưa biết tính khí của tôi, tự ý tổ chức một bất ngờ lớn, kết quả chỉ khiến tôi giật mình chứ chẳng vui vẻ gì.
Tôi chỉ hỏi một câu: “Anh định làm gì vậy?”
Bây giờ hắn đã biết rõ tính khí tôi, lại còn đặc biệt nhấn mạnh ngày sinh nhật này, chắc chắc là có nguyên do.
Tôi phối hợp tham gia vào sinh nhật mình.
Hắn bày biện một bữa tối rườm rà trong căn nhà cũ, có cả khai vị, súp, món chính, tráng miệng, rượu cũng thay đổi nhiều loại.
Hai vợ chồng muốn nói chuyện gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có tiếng leng keng của ly chén vang lên như có thứ gì đang vỡ toang.
Dùng bữa xong, bánh sinh nhật được bê ra dưới lời ca chúc mừng của các người hầu.
“Ước một điều đi.” Khi người hầu rời khỏi, Hàn Đa Khôi lại gần tôi.
Để tạo không khí, đèn trong phòng ăn đều đã tắt, chỉ còn ánh nến trên bánh soi sáng.
Ánh nến như chiếc lưỡi cam đỏ l**m tới l**m lui, tôi chắp tay lại, cầu nguyện.
Đừng để tôi mang thai.
Tốt nhất là Thôi Diễm chết đi cho rồi.
Bất ngờ, trên người nặng trĩu, chiếc bánh vụt khỏi tầm mắt, Hàn Đa Khôi đẩy tôi ngã xuống bàn, kéo tuột quần tôi xuống.
Đôi môi mềm mại ẩm ướt áp vào bên tai, lời thốt ra lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-chien-tren-dinh-dien-cuong/5179525/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.