Miệng hắn đầy đất, mắt nhìn trừng trừng như một con koala đang nhai dở lá. Sau vài giây ngẩn ngơ, hắn vứt tôi xuống sàn nhà cứng ngắc rồi lao vào phòng tắm.
Tôi nhân cơ hội định trốn, nhưng chân mềm nhũn như bùn, chỉ có thể bò.
Vì bò nên tầm nhìn chỉ cao bằng sàn nhà, trước mắt có một đôi chân. Ban đầu bước vội đến, sau khi nghe thấy tiếng tôi bò, đôi chân ấy dừng lại.
Hắn đang quan sát tôi.
Hắn đang nhìn, vậy còn tiếp tục bò sao? Đầu óc muốn cơ thể đứng yên, bản năng lại khiến tôi quay về phía cửa, cố gắng tiến lên.
Chưa bò được mấy bước, chân đau nhói, hắn đã giẫm lên mắt cá chân của tôi.
Mấy bước này đã rút cạn sức lực cuối cùng, tôi gục xuống, tầm nhìn nhuốm màu đen đỏ của hoàng hôn. Ngực tôi tức nghẹn, khó chịu đến buồn nôn. Hôm nay chỉ ăn bữa sáng muộn, mấy tiếng đồng hồ không có một giọt nước nào, thế là trong lúc chật vật nhất này, tôi còn bị hạ đường huyết.
Nằm bẹp dưới đất, tôi như một xác chết, mặc hắn nắm lấy mắt cá chân kéo vào phòng tắm.
Thôi Diễm từng tuyên bố pheromone của hắn có mùi thuốc lá tẩu.
Tôi trêu: “Chắc là thuốc lá tẩu kém chất lượng, mùi như súng ống thế kỷ XIX vậy.”
Tôi từng mơ tưởng pheromone nửa kia của mình sẽ có mùi bạc hà.
“Chi bằng yêu kem đánh răng còn hơn.” Chu Phù nghe xong cười nói.
Thôi Diễm đã đánh răng, hơi thở còn vương mùi chanh bạc hà, thoảng qua mặt tôi như ngọn lửa lạnh.
Tôi mở bừng mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyet-chien-tren-dinh-dien-cuong/5179523/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.