Chương trước
Chương sau
112.
Yến hội bắt đầu được cử hành vào lúc chạng vạng, vì tổ chức buổi tiệc này, Alfonso VIII còn cố ý sai người đem toàn bộ Tinh cung quét dọn chuẩn bị.
Tinh cung là một khu vực cung điện trong quần thể Hoàng cung của Đế quốc Charlemagne, năm đó khi xây dựng đã tiêu hao không ít sức người sức của, khắp bề mặt bên ngoài tường vây của cung điện có phủ một lớp màu sơn trộn với bột bạc nguyên chất, lại thêm ma pháp gia trì của các pháp sư, vô luận là ban ngày hay đêm tối cả tòa cung điện cũng sẽ phát xạ ánh sáng của mặt trăng và mặt trời tạot hành một màn lấp lánh như mộng ảo, thoạt nhìn giống như vô số ngôi sao đang dừng chân tại nơi này, rực rỡ mà hoa mỹ.
Một tòa cung điện huy hoàng như vậy, đương nhiên trên phương diện cấu tạo sẽ không kém hơn bất kỳ nơi nào khác, bao quanh cung điện là một mảnh hoa viên trồng đủ chủng loại hoa hồng trên đại lục. Chọn tòa cung điện này để tổ chức yến hội, chứng tỏ Alfonso VIII thực sự đã vô cùng coi trọng sự kiện lần này.
Các quý tộc ăn mặc lộng lẫy đã sớm có mặt, thậm chí có một ít nam giới cũng thoa phấn bôi son, tuy rằng Hoàng đế bệ hạ rất chán ghét nam giới dùng son phấn, thế nhưng bọn họ vẫn cảm thấy những trường hợp long trọng thế này cần phải trang điểm chỉnh chu, dù sao thẩm mỹ quan của Hoàng đế bệ hạ cũng không đại biểu cho thẩm mỹ của toàn đại lục nha.
Hôm nay số người đến tham gia yến hội nhiều gấp đôi so với ngày thường, ngoại trừ những tâm phúc thân tín mà Hoàng đế bệ hạ cho gọi và những chính khách quý tộc của Đế quốc, còn có rất nhiều tiểu quý tộc dùng mọi cách để lấy được thư mời. Đương nhiên, nơi này cũng không thiếu được sự có mặt của các thần quan cùng với những ma pháp sư có đủ mặt mũi, người sau bởi vì thân phận đặt ở nơi đó, cho dù có bất mãn với việc Hoàng đế bệ hạ mở tiệc thếch đãi một thần quan đến mức nào cũng không có khả năng làm ra việc mất thân phận giữa yến hội.
Nhiều người đến đây như vậy, trong đó có tám chín phần chỉ đơn giản là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, hy vọng có thể nhìn thấy hai nhân vật chính đêm nay. Một vị từ sau khi đến Đế đô, ngoại trừ yết kiến Hoàng đế bệ hạ thì vẫn cứ ru rú trong nhà, vị còn lại chính là người có thể trở thành hôn phu của công chúa Orthia trong truyền thuyết.
Từ những lời truyền bá của nhóm hầu cậu bên cạnh Hoàng đế từng có dịp gặp gỡ Giáo chủ Hill, vị Giáo chủ của Đế quốc Garde này được miêu tả thành mỹ nhân có thể sánh vai cùng công chúa Orthia. Mọi người tự nhiên đối với trường hợp hai mỹ nhân có thể đồng thời xuất hiện bảo trì hứng thú cao độ, thậm chí có nhân sỹ buồn chán còn vì vậy mà bắt đầu mở cược, đề tài là dung mạo của Giáo chủ Hill đến tột cùng có thật sự kinh diễm như lời đồn hay không.
“Loại đánh cuộc nhàm chán này rốt cuộc có ý nghĩa gì!” Nam tước Giáp liếc mắt, lắc lắc cốc rượu trên tay, “Dung mạo mỹ miều là thứ có thể bình luận cao thấp sao, nếu để ta nói, ta cho rằng phu nhân Alexia mới là người xinh đẹp nhất, so với công chúa Orthia còn mặn mà hơn vài phần. Ngài nói có đúng không, phu nhân Alexia?”
Nữ quý tộc đứng bên cạnh bị gã gọi tên ném ra một cái mị nhãn.
Nam tước Ất trêu đùa: “Đó là vì ngài biết công chúa Orthia sẽ không để ý đến ngài đi, nói không chừng sau khi ngài nhìn thấy vị Giáo chủ Hill kia sẽ thay đổi chú ý đấy? Ta chỉ hiếu kỳ ngài ấy liệu có giống như những gì ngâm du thi nhân đã ca ngợi hay không, mái tóc bạch kim như nước suối phủ ánh trăng lóng lánh, cho dù không có cánh hoa rơi xuống tô điểm cũng vĩnh viễn rực rỡ kinh diễm… Oh, những lời miêu tả này quả thực qúa khiến người ta mơ màng!”
Nam tước Giáp nhịn không được đả kích: “Thôi đi! Ta từ sớm đã xem mỹ nhân đến chán rồi, bất luận mỹ nhân như thế nào cũng không thể khiến cho trái tim ta lại rung động, huống chi đó còn là một người đàn ông. Ngài xem đám đàn ông tô son điểm phấn xung quanh đi, nếu như vị Giáo chủ kia cũng thoa một lớp phấn dày trên mặt rồi phủ lên áo bào thần quan, trời ạ, ta cho rằng trái tim của mình sẽ không chịu đựng nổi!”
Gã khoa trương che ngực, Nam tước Ất và nữ quý tộc kia đều bị chọc cho cười khanh khách.
Trong lúc bọn họ tán gẫu, người hầu bên ngoài cung điện đã cao giọng thông báo Hoàng đế bệ hạ giá lâm, bắt đầu từ cửa lớn, đoàn người đang ồn ào nhốn nháo tự giác lui về hai bên, hệt như thủy triều rút đi để lộ một con đường rộng rãi ở giữa, mọi người dừng lại thanh âm xì xào bàn tán, chăm chú nhìn về phía cửa.
Hoàng đế bệ hạ vẫn uy nghiêm như ngày thường, trên người ngài khoác tấm áo choàng màu lam thêu kim tuyến, mọi người đều đã xem tạo hình này mấy mươi năm nay hoàn toàn không có cảm giác mới mẻ gì, ánh mắt của đám đông chỉ dừng lại trên người Hoàng đế một chớp mắt, sau đó chuyển về phía hai người sau lưng ngài.
Một vị là thần quan tóc bạch kim mặc pháp bào Giáo chủ.
Vị còn lại là công chúa Orthia mà mọi người đã quá quen thuộc.
Quả nhiên là một đại mỹ nhân! Những người lần đầu nhìn thấy Giáo chủ tóc bạch kim đều cảm thán như vậy.
Mái tóc bạch kim thật dài lấp lánh tựa ánh trăng buông lơi sau lưng, từ đoạn ngang vai lại dùng một dây ruy băng lụa tết thành bím tóc, màu da trắng nõn dưới ánh đèn hiện ra vẻ nhu hòa sáng bóng, vừa nhìn đã biết phi thường mềm mịn, khiến người ta phải cố gắng lắm mới nén được dục vọng muốn đưa tay lên kiểm tra.
Hóa ra thơ ca của ngâm du thi nhân hoàn toàn không có chút khóa trương nào, vị Giáo chủ tóc bạch kim này quả thật mỹ lệ hệt như trong truyền thuyết. Bất quá loại dáng vẻ cao nhã này của ngài lại không khiến bất kỳ ai cảm thấy vẻ đẹp kia bị nữ tính hóa, bề ngoài xuất sắc trái lại biến thành phông nền cho khí chất, giả sử lúc này ngài không mặc áo bào thần quan cũng tuyệt đối không có người nào bỏ quên sự tồn tại của ngài.
Lại nhìn về phía công chúa Orthia ‘Đóa tường vi của Đế quốc’ đang đi theo sau Hoàng đế, nàng vẫn mỹ lệ hệt như mọi lần, mái tóc vàng mềm mại buông xõa, vương miện bảo thạch màu đỏ cài trên tóc thực sự rất thích hợp với nàng, nhất là đôi mắt màu xanh thẳm long lanh ngấn nước kia quả thực tựa như đang phản chiếu hồ nước trong vắt ở giữa thiên không.
Nhưng có lẽ là vì mọi người đã quen ngắm nhìn vẻ đẹp của công chúa Orthia, cũng có lẽ là xuất phát từ lòng tôn trọng với khách nhân, nhiều người đều cảm thấy rằng Giáo chủ tóc bạch kim còn phải vượt hơn công chúa Orthia một bậc.
Oh! Người như vậy vì sao lại là một thần quan không thể kết hôn chứ? Quả thực là sự đùa bỡn lớn nhất của chư Thần mà —— rất nhiều tiểu thư quý tộc đều không hẹn mà cùng ai thán trong lòng.
Sau khi Hoàng đế cùng thần quan dắt tay tiến vào yến hội, người hầu lại hô vang danh hiệu của Thân vương Felton, cái danh xưng này cũng rất nhanh chóng khiến cho ánh mắt của mọi người ùa tới.
So sánh với màn ra mắt chấn động của Yannick, Chris liền có vẻ bình thường hơn rất nhiều, bất quá như vậy cũng đã là ngoài dự đoán của phần đông những kẻ có mặt, bởi vì những từ hình dung ‘lạnh lùng tự bế, cố chấp biến thái’ kia hình như không có chút phù hợp nào khi đặt lên người Thân vương Felton. Đúng là ngài ấy thích mặt áo bào màu đen, biểu tình nghiêm túc trên mặt cũng cho thấy ngài ấy không quá khôi hài hoặc là loại người thích nói chuyện rôm rả, bất quá như vậy cũng không ảnh hưởng đến dung mạo anh tuấn của ngài, nhất là đôi mắt màu trà sâu thẳm kia quả thực đã khiến không ít nữ quý tộc tim đập thình thịch.
Giáo chủ khí chất cao nhã hay Thân vương anh tuấn cao ngất, dù thế nào cũng có một người thích hợp với bạn.
Các nữ quý tộc đều cảm thấy tối nay tuyệt đối là một đêm khó ngủ, Hoàng đế bệ hạ hẳn sẽ để Thân vương Felton nhảy điệu đầu tiên với con gái của mình, như vậy Giáo chủ tóc bạch kim liền không có bạn nhảy rồi. Rất nhiều người đầu óc linh hoạt đã bắt đầu tính toán xem nên làm sao mới có thể chiếm được cơ hội này.
“Thật cao hứng vì các vị đã có mặt ở đây.”
Hoàng đế bệ hạ lên tiếng, âm nhạc ngừng lại, tiếng trò chuyện ồn ả quanh quẩn trong đại sảnh cũng nhanh chóng đình chỉ, đây là một biểu hiện tôn trọng cơ bản. trong lúc Hoàng đế đang nói mọi người đều phải khắc chế xung động muốn trò chuyện, cho dù có chuyện gì đó cần giao lưu cũng phải chờ đến sau khi Hoàng đế nói xong, bằng không Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không khách khí với kẻ vô lễ, trực tiếp cho phép Ngự lâm quân vứt người ra ngoài, đến lúc đó có bao nhiêu mặt mũi đều mất sạch.
Ở trong điều kiện yên tĩnh lý tưởng, lại kết hợp với hiệu ứng tiếng vang đặc thù được thiết kế trong cung điện, Hoàng đế bệ hạ cũng không cần đặc biệt cất cao giọng nói cũng có thể khiến thanh âm của mình truyền đến mỗi ngỏ ngách.
“Các quý ông quý bà, các vị thân sỹ đáng mến, hoan nghênh mọi người đã tham gia vào yến hội đêm nay. Mọi người đều biết, đêm nay chúng ta đã nghênh đón hai vị khách nhân vô cùng tôn quý, Giáo chủ Hill cùng với Thân vương Felton đều đến từ Đế quốc Garde. Hai vị khách nhân, đầu tiên ta đại biểu cho Đế quốc Charlemagne, xin biểu thị sự hoan nghênh nhiệt liệt với hai vị…”
“Oh, các vị trước hết không cần vỗ tay, hãy nghe ta nói hết lời đã. Đế quốc Charlemagne là một quốc gia có lịch sử lâu đời, bởi vì trưởng giả nên khoan dung, chúng ta đối với bất cứ sự vật gì đều tẫn hết sức mình mà tiếp nhận, bất luận là nguyên tố ma pháp hay quang minh ma pháp, ta nghĩ các vị ở đây hẳn là đều hiểu rõ ý ta. Trong lúc Giáo chủ Hill lưu lại tại Đế quốc Charlemagne, ta trịnh trọng tuyên bố, ngài ấy phải nhận được sự tôn trọng của trên dưới Đế quốc, tuyệt đối không bị bất luận điều kiện gì hạn chế, mọi người phải tôn kính ngài ấy hệt như đã tôn kính ta.”
Mọi người chớp mắt vài cái, nhanh chóng tiêu hóa ý tứ Hoàng đế bệ hạ muốn diễn đạt, xem tình hình này, lẽ nào bệ hạ thật sự muốn mượn Giáo chủ Hill lấy lòng Giáo Hoàng đang ở phương xa? Hoàng đế bệ hạ cứng rắn mấy thập niên rốt cục cũng muốn mềm xuống? Hoặc chỉ là định cảnh cáo các pháp sư không nên quá trớn mà thôi?
“Còn có Thân vương Felton tôn quý bên cạnh ta, tin rằng mọi người đối với thân phận của ngài ấy ít nhiều đều có hiểu biết, ngài ấy chính là đại biểu cho Hoàng đế bệ hạ của Đế quốc Charlemagne mà đến, tình cảm của ta và France II bệ hạ vô cùng thâm hậu, vậy nên cũng sẽ đối đãi với Thân vương Felton như người trong gia đình!”
Thối lắm! Trong lòng các thính giả lập tức bật ra một câu như vậy, ai cũng biết Đế quốc Charlemagne rục rịch mơ ước Đế quốc Garde đã lâu, chiến sự hai nước trước đó vô cùng căng thẳng, chỉ là sau mày bởi vì sự tràn lan của cái chết đen và xác sống nên mới phải tạm thời gác lại. Bất quá hiện giờ nhìn bộ dạng thâm tình của Alfonso VIII, người không biết thật sự có thể cho rằng tình cảm của Hoàng đế hai nước có bao nhiêu hữu hảo.
Có thể thấy được, chính khách đều là vô sỉ, địa vị càng cao lại càng là như vậy.
“Cuối cùng, hy vọng hai vị có thể trải qua một kỳ nghỉ khoái trá ở Đế quốc Charlemagne, cũng hy vọng tất cả mọi người ở đây có một buổi tối tuyệt vời!”
Theo bài diễn văn của Hoàng đế bệ hạ chấm dứt, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên không dứt giữa không gian cung đình hoa lệ.
Âm nhạc dìu dặt nhẹ nhàng lần nữa diễn tấu, trên mặt mọi người khôi phục nụ cười dào dạt.
Nam tước Ất chọc nam tước Giáp một chút: “Thế nào, trò đánh cuộc vừa rồi còn tính sao? Ta đã nói ngài sẽ phải thu lại lời của mình mà. Nhìn xem, vừa rồi ánh mắt của ngài nhìn Giáo chủ Hill có bao nhiêu chăm chú chứ!”
Nam tước Giáp trợn trắng mắt nhìn đối phương: “Ta thừa nhận dung mạo của vị Giáo chủ kia mỹ lệ kinh người, bất quá hiện tại ta không muốn đánh cược việc này với ngài!” Gã lộ ra nụ cười thần bí, “Chúng ta có thể cược một chút xem, ai là người khiêu vũ khúc nhạc đầu tiên với Giáo chủ đây?”
Dựa theo lệ cũ, Hoàng đế bệ hạ là chủ nhà nên có quyền lực mở đầu bổi vũ hộin, ông nắm tay công chúa Orthia bước vào giữa sân khiêu vũ, hai cha con rất nhanh xoay người bước theo tiếng nhạc, mọi người lại vây quanh bốn phía, nhẹ nhàng vỗ tay theo nhịp.
Dưới sự mơn trớn của ánh đèn, ngũ quan của công chúa Orthia rực rỡ mỹ lệ, nàng mang theo nụ cười vui vẻ mà hồn nhiên trên gương mặt, tựa như một tinh linh không buồn không lo. Địa vị tôn quý, được cha yêu thương, hết thảy đều khiền nàng trở thành một đóa hoa không biết ưu sầu, cũng chính vì như vậy nàng mới càng trở thành một giai điệu trong trẻo không chút tạp chất khiến người mê say, hoàn toàn xứng với danh xưng ‘Đóa tường vi của Đế quốc’.
Mà bên cạnh sàn nhảy, Giáo chủ tóc bạch kim và Thân vương Felton đang đứng trò chuyện với nhau, bọn họ thoạt nhìn cũng rất quen thuộc, bất quá việc này cũng khó trách, hai người đều xuất thân Đế quốc Garde, trước đây có quen biết cũng không phải việc gì khó lường.
Bất quá nhóm Daifield lại có chút giật mình nhìn Thân vương Felton trước mặt, quả thực không nói nên lời.
Đương nhiên, lúc Chris giả thành nam hầu câm điếc cũng có cải biến diện mạo một chút thế nhưng dù vậy độ quen mắt cũng lên đến tám chín phần mười, điều này không khỏi khiến nhóm Daifield bắt đầu hoài nghi, Edward trước đó đồng hành cùng bọn họ cũng chính là Thân vương Felton.
Thế nhưng không thể không nói, khí chất của hai người này kém nhau khá xa, ít nhất khi Edward ở bên cạnh ngài Hill thì sự tồn tại có vẻ rất bạc nhược, hơn nữa lại câm điếc, nếu không phải mọi người tò mò với quan hệ mập mờ của bọn họ cũng không chú ý đến một nam hầu như thế.
Nhưng mà vị Thân vương Felton này tuyệt nhiên không giống, tuy rằng gương mặt cũng cau có tê liệt nhưng lại không khiến người ta bỏ qua bản thân, dù sao thân phận cũng đặt ở nơi đó, bất luận kẻ nào cũng không thể làm lơ sự hiện hữu của hắn.
Edward rốt cục có phải là Thân vương Felton không?
Nếu thật như vậy, chẳng phải cũng có nghĩa là ngài Hill có ám muội với hôn phu của công chúa Orthia sao?
Bọn họ càng nghĩ càng xoắn xuýt.
Hoàng đế bệ hạ và công chúa Orthia nhảy xong một điệu, đợi bọn họ kết thúc rồi những người khác cũng bắt đầu kéo theo bạn nhảy của mình hưởng thụ thú vui của vũ hội.
Alfonso VIII gọi Thân vương Felton đến giới thiệu con gái của mình, Bart liền nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi Giáo chủ tóc bạch kim: “Ngài Hill, Edward là Thân vương điện hạ sao? Là Edward đã đồng hành với chúng ta ấy!”
Những người khác tuy rằng không lên tiếng nhưng đều dựng thẳng lỗ tai.
“Làm sao có thể?” Yannick liếc nhìn bọn họ, trợn mắt nói dối, “Các người đã gặp qua kẻ câm điếc nào có thể mở miệng nói chuyện chưa? Edward đã đến nương tựa nhà người thân rồi, các người làm sao có thể đánh đồng Thân vương Felton tôn quý cùng một nam hầu câm điếc chứ?”
Thế nhưng bọn họ giống nhau như vậy!
Nhóm người Daifield đều rất hoài nghi những lời ngài Giáo chủ đã nói, thế nhưng thấy biểu tình nghiêm túc trịnh trọng của đối phương lúc này bọn họ lại bắt đầu không quá khẳng định.
Trên thực tế, việc nam thần quan có ám muội với đàn ông cũng là việc rất bình thường, vả lại nếu đối phương là nam giới ngài Hill cũng không vi phạm giới luật không thể kết hôn của thần quan. Huống chi nếu đối phương cũng là một quý tộc, như vậy không bôi nhọ địa vị của ngài Hill rồi. Bất quá như đã nói, người này rất nhanh sẽ trở thành con rể của Alfonso VIII, lẽ nào Giáo chủ nhà bọn họ muốn đi cướp chồng của công chúa sao?
A, đây quả thật là nan đề rất khó giải quyết.
Vừa lúc này, Orthia rời khỏi cha mình, đi về phía nhóm Yannick.
Bước chân của nàng mềm mại tựa như đang dẫm trên những đám mây, động tác nhẹ nhàng nhấc váy của nàng cũng vô cùng đáng yêu, hết thảy đều là cảnh đẹp ý vui.
Làm một người đàn ông, Yannick không có khả năng dùng góc độ ‘hôn thê của tình nhân’ nhìn công chúa Orthia, theo y thấy Orthia là một mỹ hân hàng thật giá thật, mỹ nhân đương nhiên là cần được thưởng thức và yêu quý, nhất là mỹ nhân này hiếm thấy không bị nhiễm tính tình kiêu căng của quý tộc, xem ra nàng đã được Alfonso VIII bảo hộ phi thường tốt.
“Ngài Hill, rất vui được gặp ngài!” Công chúa hơi nhún người, thực hiện một lễ tiết thục nữ cung đình.
Thanh âm của nàng mềm mại ôn hòa, tựa như một mớ bông trắng mịn.
“Xin chào, công chúa Orthia, rất vinh hạnh được gặp người.” Yannick cũng hơi khom người dùng lễ tiết thần quan đáp lễ, không là theo lễ tiết hôn tay của các quý tộc.
“Xin hỏi, tôi có thể mời ngày nhảy một điệu sao?” Nụ cười của công chúa có chút ngượng ngùng, gương mặt hiện ra một tia hồng nhạt, đôi mắt màu lam lại hiện lên nét vui mừng của thiếu nữ.
Yannick hơi ngạc nhiên.
Đây là cái tiết tấu thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.