Trở về phòng, dang chân dang tay nằm thành hình chữ đại ở trên giường mềm mại, Lâm Hi chôn mặt vào trong chăn, giống như ảo não bĩu môi. Cảm giác trên người nhiễm phải mùi thơm nhàn nhạt trên người Quyền Hạo, mùi thơm này ngửi thấy khiến cho đáy lòng cô hơi ghét.
Mã Kiều Thần ở phòng khách lầu một, đang trong kinh ngạc kỳ quái tìm về thần trí, nhìn nước trà trên người Quyền thiếu, khóe miệng cô kéo ra, trên vẻ mặt tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười lúng túng. Cô không phải cố ý, cô không phải cố ý ở hiện trường nhìn thấy Quyền thiếu bị cô gái nhỏ kia tạt nước trà.
Ở trong mắt Mã Kiều Thần, nụ cười như thiên thần trên khuôn mặt tuấn tú của Quyền thiếu quá mức quỷ dị, chỉ trong chốc lát, cô đã quên mất mục đích mình tới nơi này rồi, “Quyền thiếu, tôi đi trước.” Nói xong, Mã Kiều Thần nhanh chóng cầm túi xách ở bên cạnh lên, rời đi thật nhanh như chạy trốn.
Mở tay phải ra, Quyền Hạo nhìn chăm chú vào lòng bàn tay mình, trong lòng bàn tay giống như còn lưu lại hơi ấm của cô, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ kiêu căng trên mặt mày biến mất, thay vào đó là dịu dàng.
Mắt thấy tình cảnh ấy, Trần Tiêu kinh ngạc đến há miệng.
Trong mắt hàm chứa nụ cười giống như có thể mê hoặc lòng người, Quyền Hạo khẽ quay đầu nhìn về phía cầu thang lên lầu hai, đứng lên, đi về phía mục đích của anh.
Đứng trước cửa phòng cô, Quyền Hạo gõ cửa.
Khi Lâm Hi sắp ảo não, nghe được tiếng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-thieu-cung-chieu-vo-yeu-kho-nuoi/90036/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.