Sau khi từ bệnh viện trở lại, Lâm Hi cảm thấy Quyền Hạo là lạ, trong ánh mắt âm u mang theo đau lòng, hơi thở lạnh lẽo trên người, còn có câu xin lỗi kia, đây là chuyện gì?
Nằm trên giường lớn thoải mái, Lâm Hi nhìn trần nhà, trong đầu nhỏ hồi tưởng lại chuyện xế chiều nay. Theo bản năng đưa tay sờ lên vết thương trên trán, nhẹ nhàng chạm vào đau đến cô mở miệng kêu rên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn nhó.
Đều do đứa nhỏ chết tiệt này, lấy cái gì đập người không được, cứ phải lấy máy tính bảng đập người.
Nếu trên trán cô lưu lại sẹo, cô không tha thứ cho đứa trẻ như con gấu kia.
Trong phòng khách lầu một, Quyền Hạo nhíu mày kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ và Nam Cung phu nhân. Hầu như không còn sinh khí trong mắt, giống như nhìn người chết, lạnh đến làm người ta sinh sợ hãi.
Quần áo trên người Nam Cung Vũ cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm, ánh mắt sợ hãi rụt rè, vốn không có can đảm nhìn thẳng vào mắt Quyền Hạo, dưới tầm mắt lạnh lẽo, ông len lén nhấc mi mắt liếc nhìn Quyền Hạo một cái, vừa nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Quyền thiếu, ông mím môi, cứng ngắc mở miệng, giọng nói run sợ, “Quyền thiếu, thật, thật lòng xin lỗi, đều do tôi không dạy tốt con tôi, ngộ thương tới nhị tiểu thư.”
Ông vốn đang làm việc ở Yêu đô, buổi chiều đột nhiên nhận được điện thoại của quản gia, nói con trai ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-thieu-cung-chieu-vo-yeu-kho-nuoi/1992390/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.