Editor: Puck -
“Thẩm Cảnh Kỳ, anh không được nói lung tung.” Lâm Hi thấy Quyền Hạo có gì không đúng, sắc mặt lạnh lùng quát lớn.
Vợ yêu Lâm Hi Nhi, năm chữ khắc rõ ràng trên mộ bia.
“Lâm Hi.” Quyền Hạo nhỏ giọng nỉ non, sau đó ngước mắt nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Hi nhi, trở về với anh.”
Không an toàn đã biến mất xông lên đầu, Thẩm Cảnh Kỳ cho anh cảm giác nguy cơ.
“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ giữ cổ tay cô, không chịu để cho cô rời đi.
Trong tròng mắt đốt lửa mạnh hừng hực, Quyền Hạo nhìn chăm chú vào Thẩm Cảnh Kỳ.
“Thẩm Cảnh Kỳ, tôi nói rồi, tôi không phải là Lâm Hi Nhi, anh mang tôi đến xem thứ này cũng không thể thay đổi sự thật tôi là Lâm Hi.” Lâm Hi vô tình gạt tay Thẩm Cảnh Kỳ ra, lạnh nhạt nói.
Lâm Hi mặc cho Quyền Hạo nắm tay cô, hai người sóng vai đi tới cửa.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng xa dần của cô, tay vô lực rũ xuống, trong nháy mắt nước mắt chảy từ trong khóe mắt xuống. Ở trước mặt cô, anh có kiêu ngạo cũng để xuống, nhưng thủy chung không đổi được một cái quay đầu nhìn lại của cô.
Trở lại nhà họ Quyền, trong đầu Lâm Hi rất loạn, vẫn nhớ tới mấy chữ thấy được ở nghĩa trang.
Dáng vẻ tâm thần của cô không có ở đây, anh nhìn thấy, lòng đang rỉ máu.
“Hi nhi, em đang nghĩ cái gì?”
Cô ngay cả mí mắt cũng không nhếch, giống như không nghe thấy lời anh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-thieu-cung-chieu-vo-yeu-kho-nuoi/1992322/chuong-53-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.