Editor: Puck - Diễn đàn
Sau một phen kiểm tra, dưới ánh mắt mong đợi của Quyền thiếu, bác sỹ gia đình không nhanh không chậm nói. “Thiếu gia, tiểu thư không mang thai.”
Biết được cô không mang thai, trong lòng Quyền Hạo rất mất mát, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
Ánh mắt lợi hại của Lâm Hi nhìn chằm chằm Trần Tiêu, “Trần Tiêu, mới vừa rồi anh nói thế nào?” Vô duyên vô cớ hù dọa cô giật mình, hừ.
“Ah, cô là ai, ôi, tôi đột nhiên mất trí nhớ, a, tôi là ai?” Đôi tay Trần Tiêu ôm đầu, giả ngây giả dại chết sống không nhận trướng. Không chỉ có thiếu gia mắt lạnh nhìn anh, còn có ánh mắt của tiểu thư nhà mình cũng quá dữ tợn, anh vẫn nên giả bộ mất trí nhớ thì tốt hơn.
“Giả vờ, tiếp tục giả vờ.” Lâm Hi quay đầu nhìn Quyền Hạo, “Nếu anh ta mất trí nhớ, tiền lương năm nay cũng không cần phát cho anh ta.” Không có việc gì nói lung tung, gõ chết anh ta, gõ không chết anh ta, cũng khiến cho anh ta không có tiền.
“Ừ.” Quyền Hạo cũng đang có ý đó.
Trần Tiêu nhất thời khôi phục bình thường, làm bộ đáng thương khổ ép nói. “Tiểu thư, cô không thể nhẫn tâm như vậy.”
“Chuyện liên quan gì tới tôi, cũng không phải do tôi phát tiền lương cho anh, hỏi Quyền thiếu đi.” Lâm Hi liếc nhìn Quyền Hạo, đôi tay khoanh trước ngực.
“Tiểu thư, bác sỹ gia đình thuộc bên Trung y, nếu ngài mang thai nửa tháng, chỉ bắt mạch chắc không thể kiểm tra ra, huống chi bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-thieu-cung-chieu-vo-yeu-kho-nuoi/1992237/chuong-76-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.