Vân Kiêu vội vã trở về, nhưng trong phủ đèn đóm tối om, an tĩnh hơn hẳn so với ngày thường. 
Trong lòng thấy kì lạ, đi qua hành lang cũng chẳng thấy một bóng hạ nhân. 
Bóng tối đối với Vân Kiêu không có gì lạ lẫm, trong hắc tháp đóng chặt tưởng như vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có mỗi bàn tay mẫu thân là chân thực mà thôi. Người qua đời, dù cậu có được bao bọc bởi ánh dương ấm áp, thì trước mắt vẫn là một mảng u ám. 
Bước vào thiên thính liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn tay chắp sau lưng đang đứng trong căn phòng sáng đèn. 
Vân Kiêu như một lãng khách tha phương về nhà, và người kia mãi mãi như ngọn đèn thắp sáng soi đường cho cậu. 
“Sư phụ.” 
Cậu nhỏ giọng gọi, hắn liền quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Vân Kiêu, ngươi về rồi.” Trên chiếc bàn sau lưng nam nhân bày đầy những món ăn của bữa cơm đoàn viên cuối năm, nhưng vì đợi một người quá lâu mà giờ đều đã nguội lạnh. 
Tuy rằng thân thể không dính nửa giọt máu, nhưng Thiên Quyền nhạy bén nhận ra mùi sát khí vẫn chưa tiêu tán hết trên người cậu. Nhìn thấy bên hông Vân Kiêu dắt một thanh nhuyễn kiếm lạ tỏa ra hàn quang, trong con mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia sáng. 
“Vân Kiêu, ngươi tìm thấy thanh kiếm này ở đâu?” 
Vân Kiêu đáp: “Tại Lục An đường.” 
“Là một cửa hàng bình thường?” 
“Vâng. Khi thân kiếm còn ẩn trong lớp đồng, con nghe thấy một tiếng kêu nhỏ… ” 
“Đây là thiên ý.” Thiên Quyền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-thien-di/35495/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.