Phương Vi Thanh người mặc áo mỏng, hình như cảm thấy đêm thu có chút mát mẻ, lão đứng dậy, kéo áo dài ở bên cạnh phủ lên người, lúc này mới ngồi xuống một cái ghế gần đó, rất bình tĩnh nói:
- Lão phu đã năm mươi lẻ ba rồi, cả đời này trải qua không ít chuyện, chỉ là hiện tại lão phu lại ngược lại, đoán không ra dụng ý của các hạ.
Hàn Thanh mỉm cười, nói:
- Tại hạ đã từng đọc qua vài cuốn sách, không thể cùng so sánh với Phương đại nhân. Chỉ là năm xưa đọc sách, có mấy câu tại hạ vẫn khắc ghi trong lòng.
Phương Vi Thanh nhíu mày, nhưng không nói gì.
- Khổng viết thành nhân, Mạnh viết lấy nghĩa!
Hàn Thanh chậm rãi nói:
- Tại hạ đối với hai câu này tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu được chân lý này. Có lẽ là tại hạ cô lậu quả văn, rất khó nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
Phương Vi Thanh sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lại vẫn không lên tiếng.
- Chỉ có điều cổ nhân đã có lời dạy bảo như vậy, vậy thì vẫn nên có chút đạo lý.
Hàn Thanh cười nói:
- Quân nhân có lẽ khó mà hiểu được đạo lý trong đó, nhưng mà...ta nghĩ người đọc đủ thứ kinh thư như Phương đại nhân chắc phải rất rõ hàm ý trong đó chứ?
- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
Phương Vi Thanh cau mày nói.
- Gia chủ nhà ta đã từng nói, người đọc sách phải có chút khí khái, tuy nhiên rất nhiều người đọc sách bị vinh hoa phú quý cường quyền làm hao mòn đi, nhưng mà...chủ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1236047/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.