Hàn Tín Nguyên tiếng chưa dứt, Hàn Mạc đã sầm mặt xuống, đao phong như muốn dí sát hơn, Hàn Tín Nguyên không đợi Hàn Mạc kịp động thủ, đã vội la lên:
- Ngũ thiếu gia tha mạng, ta xin nói thật. Phủ Lễ bộ Thượng thư hiện giờ đã bị nghiêm mật theo dõi, Đại lão gia phái rất nhiều người theo dõi phủ Lễ bộ Thượng thư, không cho phép bất cứ kẻ nảo tùy ý xuất nhập. Tam lão gia cho đến khi ta rời kinh, đã rất nhiều ngày không đến nha môn, tuy rằng nói là dưỡng bệnh trong phủ, nhưng hạ quan… hạ quan nghe được tin nói là mất tích.
Thấy Hàn Mạc vẫn lạnh băng nhìn mình, gã vội tiếp:
- Còn có… Đại Lý tự khanh Hồ đại nhân, Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân cũng đã rất nhiều ngày chưa tới nha môn. Hiện giờ, trong kinh, lục bộ cửu ti đều do Đại lão gia quản. Ngay cả người được Thánh thượng cực kỳ tin tưởng Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý cũng đã bị bãi quan miễn chức, ta mới nhận được tin, cha con Lục Anh Quý trên đường hồi hương đã bị… đã bị thích khách ám sát, cả nhà già trẻ 17 người không ai sống sót.
Hàn Mạc nắm chặt đao, đến nỗi nổi gân xanh, mặt không chút thay đổi, lạnh cực độ, đôi mắt nồng đậm sát ý.
Hàn Tín Nguyên không dám nhúc nhích, trên trán mồ hôi lạnh túa ra.
Hàn Mạc chậm rãi thu hồi đao, lạnh lùng nhìn Hàn Tín Nguyên, hỏi:
- Hàn Huyền Đạo phái ngươi tới, sai ngươi nói gì?
Hàn Tín Nguyên thấy Hàn Mạc thu đao, nhẹ nhàng thở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1236040/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.