Hàn Tân nhìn Hoa Khánh phu nhân dung nhan xinh đẹp, hạ giọng nói:
- Cảm ơn nàng… khắp cả kinh thành, hiện tại ta chỉ có thể tin tưởng nàng…!
Hoa Khánh phu nhân thản nhiên cười, kéo Hàn Tân đến, tới bên cạnh bàn, ấn Hàn Tân ngồi xuống, nói:
- Đây đều do ta tự tay làm, chàng hãy ăn một chút đi…!
Hàn Tân lắc đầu cười khổ nói:
- Ta… ta hiện giờ thật sự ăn không nổi gì đâu…!
Hoa Khánh phu nhân ngồi xuống bên cạnh Hàn Tân, nắm tay của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Lúc ta buồn rầu nhất, chỉ có chàng luôn ở bên cạnh ta, khi đó ta… ta đối với chàng thực không tốt, nhưng chàng… chàng vẫn luôn nhẫn nại, chàng …Ôi, chàng thực là một tên đại ngốc…!
Hàn Tân cũng nắm chặt tay Hoa Khánh phu nhân, nét mặt thống khổ đó từ từ giãn ra, nhẹ nhàng nói:
- Ta ngốc như vậy đấy, có thể ở cùng một chỗ với nàng, chết cũng đáng. Cả đời ta nguyện vọng lớn nhất đã thực hiện được, có thể có được nàng ở bên cạnh, thì không còn mong cầu gì hơn…!
Sắc mặt Hoa Khánh phu nhân tràn đầy cảm động, trong đôi mắt thâm tình vô hạn, đầu yên lặng hướng về phía trước, tựa vào trong ngực Hàn Tân, nói lời vô nghĩa:
- Ta không ngừng cảm thấy mình như cái xác không hồn, cảm thấy chính mình sống không có ý nghĩa, nhưng… vì chàng, hôm nay ta phát hiện trời vẫn xanh như vậy, nước vẫn trong suốt như thế… Chàng đồng ý với ta, nếu còn sống, chúng ta cùng nhau chung sống thật tốt…!
Hàn Tân ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1236032/chuong-1101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.