Hàn Huyền Đạo nhìn chăm chăm Hàn Huyền Xương, sau một lúc, lắc đầu nói:
- Không được, mọi việc của Đại Yến hiện giờ chỉ có ta và đệ làm chủ, đệ… không có quyền yêu cầu ta làm bất cứ chuyện gì.
Hàn Huyền Xương trong mắt hiện ra vẻ tàn khốc:
- Việc này không liên quan gì tới phụ thân ta, sao huynh phải lôi người vào? Phụ thân tuổi tác đã cao, huynh vì sao còn muốn quấy rầy sự thanh tịnh của lão gia?
- Tuổi tác cao không có nghĩa là vô dụng.
Vẻ dịu dàng trên mặt Hàn Huyền Đạo trong nháy máy liền biến mất:
- Ngươi đừng quên lúc trước khi phụ thân ngươi còn làm quan ở kinh thành, bao nhiêu nguy hiểm đe dọa Hàn tộc đều bị ông ấy cùng gia phụ ngăn lại hết. Không có ông ấy, Hàn gia ta không có hôm nay.
- Huynh nếu biết bọn họ đã vì Hàn gia hi sinh lớn như vậy, vì sao tới lúc già rồi huynh vẫn không cho họ được hưởng chút an bình?
Hàn Huyền Xương bỗng nhiên đứng dậy, cực kỳ phẫn nộ:
- Huynh làm nhiều việc không muốn người ngoài biết, ta cũng không có hứng thú quản, nhưng huynh không thể làm thương tổn phụ thân ta. Bây giờ ta sẽ đưa người rời khỏi đây, ta muốn quay về Đông Hải. Huynh muốn làm gì với Đại Yến đều là việc của huynh.
Ông quay người đi, chỉ có điều, mới được hai bước, liền cảm thấy choáng váng, loạng choạng bám vào cột đá trong đình.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy đi đến, thản nhiên nói:
- Quay về Đông Hải? Muốn về Đông Hải ngủ đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1236030/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.