Vẻ mặt Hàn Huyền Đạo tức thì thay đổi hết sức khó coi. Lão bước nhanh lên hai bước, mắt rực hung quanh, nắm lấy cánh tay Hàn Thục, lạnh lùng nói:
-Ngươi điên rồi phải không? Chuyện này là do kẻ nào nói với ngươi? Nếu ngươi đã biết Huyền Linh bị sát hại thì ngươi cũng nên biết chính người Ngụy Quốc đã hại y. Ta không nói cho ngươi biết chẳng qua là sợ ngươi không chịu nổi đả kích này mà thôi.
Lão vận sức nắm chặt lấy cổ tay Hàn Thục, điềm nhiên nói:
-Ngươi là quốc mẫu, phải thận trọng từng lời nói và hành động của mình, nhìn thật kỹ, nghe cho thật cẩn thận. Sao ngươi lại có thể nói ra những lời xằng bậy như thế được?
Hàn Huyền Đạo liến thoắng nói một hồi, vẻ mặt lại nghiêm nghị, nhưng Hàn Thục không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt lão:
-Từ trên xuống dưới trong kinh đều biết chuyện phụ thân ta bị sát hại, người trong cung cũng đều biết, ta chỉ cần rời khỏi căn phòng này vài bước là có thể biết chuyện người bị sát hại, cần gì ngươi phải đích thân nói với ta?
Hàn Huyện Đạo cũng biết chuyện Hàn Huyền Linh đã lan đi khắp nơi trong kinh thành, ngay đến trên phố phường cũng đã biết tin này. Các thái giám, cung nữ trong cung e rằng cũng đã biết từ lâu.
Càn Tâm điện này không bố trí nhiều thái giám, cung nữ nhưng luôn có người bàn ra tán vào, chuyện trò nhỏ to. Hàn Thục tình cờ nghe được tin tức, hiển nhiên sẽ hỏi lại.
Lão cũng biết giờ không thể giấu diếm được Hàn Thục nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1236023/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.