Lúc trước từ tiền tuyến hồi kinh, binh phù Đại tướng quân giao vào tay Hàn Huyền Linh, lúc ấy Hàn Huyền Linh nói với một giọng điệu vô cùng chắc chắn, binh phù này sớm muộn gì cũng sẽ trở về tay Hàn Mạc. Chỉ có điều Hàn Mạc chưa từng nghĩ đến, binh phù Tây Bắc Đại tướng quân, không ngờ cuối cùng lạ trở lại tay mình bằng cách thức như vậy. Nắm binh phù cứng ngắc lạnh lẽo trong tay, Hàn Mạc cũng biết binh phù này không chỉ thay mặt cho binh quyền, mà còn là sự tin tưởng, sự phó thác của Hàn Huyền Linh giao cho mình. Hàn Huyền Linh có mấy câu chưa nói hết, nhưng trước khi ông chết lại sai người cầm binh phù ngàn dặm xa xôi trao tận tay cho mình, cũng có thể thấy được thời khắc cuối cùng cuộc đời, đã đem tất cả trọng trách giao cho Hàn Mạc. - Ta nhờ người tương trợ, rời khỏi Ngụy đô thành, cũng không đi thẳng về hướng Đông, mà đi về hướng Bắc, đi một vòng loanh quanh, mới giết hết các sát thủ truy sát. Chu Tiểu Ngôn đứng trước mặt Hàn Mạc nói: - Trên đường thấy khắp Ngụy quốc dán lệnh truy nã ta…Khi đó ta mới biết được, Chu Tiểu Ngôn ta không biết tại sao trở thành hung thủ giết người, Hàn Tổng đốc bị hại….Là Chu Tiểu Ngôn ta gây nên…! Hàn Mạc hơi trầm ngâm, hỏi: - Là ai giúp người thoát khỏi sự truy sát? Là người của ngươi? - Đến bây giờ ta cũng không biết là ai đã ra tay tương trợ, nhưng khẳng định đó là một nữ nhân. Chu Tiểu Ngôn nói: - Võ công của nàng xuất quỷ nhập hóa, đến vô ảnh đi vô tung, ta vài lần bị thích khách vây sát, đều là nàng ra tay tương trợ… Nếu không nhờ mỗi lần có nàng, ta chỉ e không đến được Đông Hải, miếng binh phù này... cũng sớm bị người đoạt đi! - Nữ nhân? Hàn Mạc chau mày, như thoáng chút suy nghĩ, sau một lát, hắn mới hỏi: - Nhị bá ta bị hại, Tây Bắc quân hiện giờ do ai thống lĩnh? - Hàn Thương! Chu Tiểu Ngôn lập tức trả lời: - Huynh trưởng Hàn Thương của thiếu gia tiếp nhận quyền chỉ huy của Hàn Tổng đốc...! Mí mắt Hàn Mạc nháy lên, khóe miệng của hắn xẹt qua một tia lãnh đạm, cuối cùng đứng lên, để binh phù trong lồng ngực, sau đó đem bình dược phẩm xử lí xác chết đưa cho Chu Tiểu Ngôn: - Ngươi xử lý thi thể này, ở đây đợi! Không nói nhiều, đi ra cửa. Ngoài phòng hình như mưa đã yếu bớt, nhưng vẫn như cũ, thỉnh thoảng sấm sét lại vang lên. Hàn Mạc đội nón tre, một mình bước đi vội trong mưa, tới cạnh chỗ hòn non bộ trong hoa viên, trên mặt hiện ra vẻ kì quái, sau một lát, hắn mới tới gần, coi hòn đá dưới chân hòn non bộ, lập tức đưa tay bóp một khối đá nhỏ nhô lên, dùng sức kéo ra. Cái tảng đá nhỏ đó gắn rất chặt với bên trong, người bình thường căn bản không thể phá ra, Hàn Mạc cũng dùng khí lực lớn, mới có thể phá tảng đá nhỏ đó xuống dưới một chút, lộ ra nắm tay của một cái động đen lớn. Hàn Mạc nhớ rõ, mình từ bé đã bắt đầu luyện "Trường sinh kinh", công dụng lớn nhất của "Trường sinh kinh" là làm cho khí lức của con người đạt đến cảnh giới cao nhất, khơi mở khả năng tiềm tàng của sức lực người luyện, chính vì như vậy, các thế hệ đệ tử Hàn gia, mỗi người đều có sức mạnh đáng sợ. Lúc nhỏ khi mới bắt đầu luyện "Trường sinh kinh", công lực của hắn cũng có tăng lên một chút, mà khi đó Hàn Chính Khôn để kiểm tra Hàn Mạc, tổng hội chung có rất nhiều phương pháp, trong đó tại chỗ vách hòn non bộ giấu đồ vật này cũng là một phương pháp. Nhớ kỹ cái thời điểm đó, Hàn Chính Khôn sẽ lén đem một ít đồ vật kì lạ hiếm có đem giấu ở mặt sau tảng đá, mà nếu Hàn Mạc muốn lấy cái đó, liền phải dựa vào khí lực của mình mà đẩy tảng đá nhỏ kia ra. Đây là trò chơi nhỏ của hắn với Hàn Chính Khôn, nhưng cũng là bí mật nhỏ của hai người, sau đó, cho dù Hàn Mạc dần trưởng thành, ngẫu nhiên đi qua, mở ra xem, nhưng luôn luôn tìm được một vật kì lạ nào đó do Hàn Chính Khôn đặt vào. Hàn Chính Khôn vào kinh, Hàn Mạc biết rõ nguyên nhân, ra đi vội vã, chắc sẽ lưu lại chút căn dặn. Không muốn người khác biết, như vậy rất có khả năng sẽ giấu ở đây. Cho nên hắn ra tay, thò tay vào trong cái động đen, cẩn thận sờ soạng, ánh mắt rất nhanh liền đảo qua một lượt, đúng như hắn đoán, ở bên trong, không ngờ đúng là có đặt một vật gì đó, cẩn thận lấy ra, đầu tiên là sờ thấy một vật rất kì lạ, đưa lên trước mắt nhìn, là một Ưng phù bằng đồng, tạo hình tinh xảo, hơn nữa vì rất nhỏ, nhưng lại chỉ có nửa bên, dường như mở ra từ giữa. Trong lòng Hàn Mạc cực kì nghi hoặc, lại cho tay vào động sờ vài cái, lần này lấy ra một phong thư, trên phong thư không viết một chữ, lấy thư ra, mở ra chỉ thấy mặt trên viết một hàng chữ ngắn. - Người đáng tin, duy Thiên Đạo Công và Thẩm Lãng. Ưng phù tìm Thẩm Lãng, hai người này có thể trợ an Đông Hải. Hàn Mạc ghi tạc những lời ấy trong lòng, sau đó xé vụn phong thư, xóa sạch hết dấu vết. Hắn đoán quả nhiên không sai, Nhị Tông Chủ mặc dù rời xa Đông Hải, nhưng mà vẫn để lại lời dặn dò cho hắn, hơn nữa lại để lại cho hắn thứ quý giá nhất. Những năm gần đây, Nhị Tông Chủ suốt ngày ở trong phủ, chơi chim trồng hoa, không màng quốc sự, ngay cả chuyện của gia tộc cũng ít khi để ý, rất nhiều người chỉ cảm thấy Nhị Tông Chủ giờ đã an hưởng tuổi già. Nhưng rất nhiều người lại không biết, Hàn tộc có thể trụ vững trong hoàn cảnh đầy hiểm nguy của Yến quốc, đời trước của Hàn Huyền Đạo, cũng là nhờ hai huynh đệ Hàn Chính Càn và Hàn Chính Khôn. Hai huynh đệ này hiệp lực gây dựng nên mười mấy năm hưng thịnh Hàn tộc, Hàn Chính Khôn sao có thể là hạng người hời hợt? Đông Hải chính là nền móng của Hàn tộc, Đông Hải yên ổn, thì nền móng càng vững chắc. Thu hồi Ưng phù, Hàn Mạc cũng không trở lại căn phòng nhỏ, mà vượt qua tường bao quanh hoa viên, từ phía sau vòng đến hậu viên của Đông phủ, sau đó cẩn thận bay qua bức tường bay quanh hậu viên Đông phủ, đột nhập vào hậu viện Đông phủ. Trên mặt đất rất lầy lội, nhưng Hàn Mạc rất thông thuộc với bố trí của Đông phủ, hắn biết đi qua chỗ nào mà không bị phát hiện, hơn nữa với võ công của hắn bây giờ, có thể xem là cao thủ, cũng không thể tìm ra tung tích của hắn. Linh đường Hàn Chính Càn thiết lập tại chính đường Đông phủ, kéo vải trắng, xung quanh một mảnh màu trắng, ánh nến sáp ong chiếu vào vải trắng bốn phía, có vẻ rất lạnh lẽo âm u. Bên ngoài chính đường có gia nhân mặc tang phục, trên mặt mọi người đều rất mệt mỏi. Đại Tông Chủ Hàn Chính Càn chính là nhân vật có quyền thế nhất tại Đông Hải, hiện giờ Hàn tộc trong triều hô mưa gọi gió, tang sự của Đại Tông Chủ đương nhiên vô cùng long trọng, mỗi ngày người đến bái lễ liên tiếp không dứt, trong phủ ai nấy đều mệt mỏi. Trên thực tế Hàn Chính Càn đã qua đời nửa tháng, mười ngày sau liền lập tức nhập quan, lại còn đình quan mười lăm ngày. Người Đông Hải tin phong tục "lưu thọ", hay nói cách khác, một người sau khi qua đời, nếu lập tức đưa ma, sẽ khiến linh hồn người chết không có chỗ nương náu, hồn phách bất an. Nếu ở lại trong nhà nhận thọ, thứ nhất có thể khiến cho linh hồn người chết được an bình, thứ hai có thể cho người chết kiếp sau sống lâu, đây là phong tục Đông Hải, vẫn lưu truyền đến ngày nay. Cho nên nhà có người qua đời, ít nhất cũng đặt tại nhà bảy tám ngày thậm chí hơn mười ngày, mà với thân phận của Hàn Chính Càn, thời gian đặt đương nhiên sẽ lâu hơn. Chỉ có điều thời gian đặt cũng có quy định, không thể kéo dài, nếu chậm trễ không an tang, sẽ làm cho linh hồn người chết không được an nghỉ, xảy ra biến cố, cho nên bình thường mời hòa thượng đến tụng kinh, rồi lại phải mời đạo sĩ đến trấn an linh hồn, lựa chọn ra ngày tang. Trong linh đường, cờ phướn đung đưa, trong trẻo nhưng lạnh lẽo, âm thanh các hòa thượng tụng kinh ở tiền sảnh xuyên thấu qua gió mưa mơ hồ truyền đến. Hàn Mạc lặng yên không một tiếng động tiến vào linh đường theo cửa hông, đi tới sau tấm vải trắng che linh đường, liền thấy quan tài đằng sau tấm vải, có vải trắng che trên nắp quan tài. Hắn tháo nón tre xuống, nhìn chằm chằm quan tài, từng bước từng bước đi đến, đến bên cạnh, mũi hơi cay, nhẹ nhàng quỳ gối xuống bên cạnh quan tài, dùng mấy âm thanh không thể nào nghe thấy được nói: - Đại gia gia, Tiểu Ngũ.. trở về thăm người…xin lỗi, Tiểu Ngũ… không thể đường đường chính chính đến bái người…chỉ có thể đến thăm người như vậy…! Hắn vươn tay, vuốt ve trên quan tài, chậm rãi nói: - Tiểu Ngũ hôm nay đến đến, thứ nhất là tế bái người, còn có một nguyên nhân, là muốn xin lỗi người…Tiểu Ngũ phải rời khỏi nơi này, đi làm một chuyện, người nhất định không muốn thấy, nhưng…sự tình đến nước này, con chỉ có thể làm như vậy…! Trong linh đường lạnh lẽo vô cùng, giọng Hàn Mạc cực kì nhỏ, trên mặt hắn, vừa có vẻ bi thương, nhung lại vô cùng kiên quyết. - Tiểu Ngũ biết, sự ra đi của người, có lẽ vì đã biết tin Nhị bá chết, không chịu nổi… lão nhân gia người một đời thông minh, tuy rằng sự tình nảy sinh nảy sinh ở Ngụy đô, nhưng…. chỉ e người đã đoán ra chân tướng…! Hàn Mạc hạ giọng nói: - Quyền thế làm cho người ta điên cuồng… sự việc đi đến bước này, thật không phải Tiểu Ngũ mong muốn…về sau bất kể xảy ra chuyện gì, bất luận tiểu Ngũ có làm gì sai, đều mong lão nhân gia tha thứ tiểu Ngũ…. Tiểu Ngũ từ nhỏ đến lớn không chịu thua kém ai, nhưng Tiểu Ngũ cam đoan, đây là lần cuối cùng Tiểu Ngũ bất hảo…! Nghĩ đến Hàn gia chắc chắn không tránh được nổi loạn, khẳng định không phải Hàn Chính Càn mong muốn chứng kiến, không khỏi trong lòng buồn khổ. Lại vào lúc đó, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ngũ cảm của Hàn Mạc rất nhạy, nghe được tiếng bước chân từ hướng bên này lại đây, vội vàng đứng dậy tránh ở phía sau tấm vải trắng, cúi người xuống tránh người khác nhìn thấy bóng in lên tấm vài đối diện. Khi tiếng bước chân lại gần, lại nghe giọng người hầu truyền đến: - Bái kiến Dương đại nhân! Lập tức lại nghe thấy tiếng người: - Đi mời Đại trưởng lão! Hàn Mạc nhíu mày, hắn biết, Hàn tộc Đại Tông Chủ là Hàn Chính Càn, mà Đại trưởng lão, là Hàn Thiên Tứ. Lúc trước vì buôn bán trên biển, Hàn Thiên Tứ cùng một nhóm trưởng lão có gây khó dễ cho Hàn Mạc khó xử, chẳng qua sau đó cho một ít lợi, lúc này mới vỗ về xuống dưới. Hàn Thiên Tứ trong Hàn tộc là người có uy danh, ngoại trừ hai vị tông chủ, lão trong Hàn tộc có địa vị cao nhất. Hàn Mạc biết phong tục Đông Hải, nghe người ta kêu to Đại trưởng lão, liền biết người trấn linh tối nay là Hàn Thiên Tứ. Nguồn truyện: truyentop.net Ở Đông Hải nếu có người mất.lúc ở đình thọ, mỗi đêm đều có một người chuyên môn phụ trách trấn linh, hơn nữa phải là người cùng bậc, tuổi càng cao càng tốt, trong Hàn tộc, không ít bang chi trưởng cùng bậc với Hàn Chính Càn, nghĩ ra tối nay vừa đến lượt Hàn Thiên Tứ. Chỉ có điều vị "Dương đại nhân" lại là người như thế nào? Chẳng lẽ là Đông Hải quận chủ Dương Thanh? Đêm khuya như vậy, đã là giờ Sửu, lúc này y vào linh đường làm cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]