Hàn Mạc cũng thi lễ thật sâu, nghiêm nghị nói:
- Danh hiệu Nam Dương vương quả thật hổ thẹn không dám nhận, Hàn Mạc hôm nay có thể gặp tiền bối, thực sự là niềm vinh hạnh ba kiếp!
Căn phòng nhỏ phía trước, đặt ba chiếc ghế trúc rất đơn sơ, vừa đủ để ba người ngồi xuống, lão già ra hiệu cho Hàn Mạc ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Nam Dương vương khách khí rồi. Cái câu vinh hạnh ba kiếp, thật khiến lão phu xấu hổ, lão phu trước đây dường như chưa từng gặp Nam Dương vương, hôm nay có thể được Nam Dương vương đích thân tới bỉ xá, trong lòng quả thật rất sợ hãi!
Miệng lão nói "sợ hãi" nhưng lại không có vẻ sợ hãi.
Hàn Mạc cười nói:
- Tuy rằng chưa từng găp mặt, nhưng trong lòng đã kính trọng tiền bối từ lâu.
- Tại hạ là kẻ vô danh, Nam Dương vương nói đùa rồi!
- Vô danh là vô danh, không họ cũng là hư ngôn.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Họ cổ Hiên Viên, người bình thường không thể có được!
Trong mắt lão già kia xẹt qua một cái nhìn tàn khốc, nhưng trong nháy mắt đã được che lấp đi, khẽ thở dài:
- Chỉ sợ Nam Dương vương nhận sai người. Vị Hiên Viên vô danh kia, lúc lão phu ở Trung Nguyên, cũng nghe qua tên họ, cũng chỉ là hạng người tầm thường mà thôi!
- Tiền bối nếu là hạng người vô danh, sẽ không biết cái tên Hiên Viên vô danh này.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Chỉ có điều tiền bối nói nơi này đã không còn Hiên Viên vô danh, như thế vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235997/chuong-1066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.