🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc dù ngay khi nhận được tin quân Oa tấn công Cúc Tang Quốc đã chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng bọn họ thật không ngờ tốc độ tấn công của quân Oa lại nhanh như thế, cũng thật không ngờ mấy nước của Nam Dương bị công chiếm lại không chịu nổi một kích như vậy, công sự phòng ngự của bọn họ mới chỉ xây được một nửa, đội tàu của quân Oa đã tới gần.
Kéo dài tới bên kia, công sự phòng ngự xây dựng cực kỳ lộn xộn, nơi nơi đều là cọc gỗ, hơn nữa rất nhiều nơi còn để lộ ra chỗ hổng thật lớn, có lẽ có thể ngăn cản quân Oa được nhất thời, nhưng căn bản không thể thực sự ngăn cản quân Oa.
So ra thì thế, nhưng trên mặt cát nếu dùng thật nhiều người đào hố sâu có lẽ sẽ có tác dụng hơn nhiều so với hàng rào gỗ.
Chiến thuyền Cúc Tang Quốc, ngoại trừ ba chiến thuyền còn có chút uy thế, hơn mười thuyền đánh cá điều động kháng quân Oa, so ra có vẻ thực sự yếu đuối.
Chiến thuyền của người Oa đương nhiên không thể khổng lồ như đội tàu của Hàn Mạc, nhưng so với tàu thuyền của Cúc Tang Quốc thì có khí thế hơn nhiều.
Nam Dương ít võ, sức mạnh quân sự yếu kém, các quốc gia nhờ biển rộng mà sống, cho nên tất cả đều có rất nhiều thuyền nhỏ bắt cá, có rất ít quốc gia có chiến thuyền thực sự, giống như Cúc Tang Quốc quanh năm chỉ có ba chiến thuyền đã xem như khá mạnh rồi.
Dù sao đều là tiểu quốc tiểu dân, thật muốn tạo ra một con thuyền đủ tư cách gọi là chiến thuyền cần hai phí không ít tiền tài, hơn nữa hàng năm còn phải tốn quân phí tu sửa chiến thuyền và duy trì hải quân đều là những khoản tiền xa xỉ, cho nên đối với các nước Nam Dương đã yên ổn rất nhiều năm, khoản chi đó thực quá lớn, dù sao từ nhiều năm nay, các nước Nam Dương tuy thường xuyên xảy ra mâu thuẫn nhưng thực sự phải dùng vũ lực quyết đấu quả thực rất ít, đại bộ phận đều là ngồi trên bàn đàm phán mà giải quyết.
Bên bờ biển đã bố trí tân binh mới được chiêu mộ, đám tân binh đó trốn sau mấy hàng rào gỗ mới làm xong, nhìn ra đội tàu đông kịt mặt biển, một đám đều hiện ra vẻ sợ hãi ảm đạm.
Nhưng tới hoàng hôn, bọn họ lại nhìn thấy một đoàn quan viên vây quanh một cái kiệu đi tới bò biển, đằng sau kiệu còn có hơn mười con voi to đi theo, trên voi có tượng binh võ trang hạng nặng ngồi, trong tiếng voi gầm gừ, gần vạn tướng sĩ Nam Dương đều trợn mắt há mồm.
Kiệu trúc Nam Dương không giống như kiệu của Trung Nguyên, giữa hai thanh trúc dài có một tấm ghế dựa, trên có khung có vải trùm. Ở các nước Nam Dương, một trong những điều thể hiện thân phận là ngồi trên kiệu trúc loại gì, có tư cách ngồi kiệu trúc thế này không phú thì quý.
Nhưng người phú quý cũng phải phân cấp độ, phẩm chất, mà kiệu phu nhiều hay ít, gậy trúc ngắn hay dài cùng với ghế dựa lớn hay nhỏ đều có thể phân chia phẩm cấp.
Phú thương bình thường chỉ có thể có hai gã kiệu phu một trước một sau nâng kiệu, gậy trúc ngắn, ghế dựa cũng nhỏ, mà quan viên bốn bề cũng chỉ có sáu người, lúc này xuất hiện tới tám gã kiệu phu, trước sau tứ phía, chỉ có thể là quốc quân và vương hậu có tư cách này.
Hơn nữa so với kiệu Trung Nguyên hộp kín, kiệu Nam Dương bỏ trống, người ngồi trên ghế người đi qua đều có thể nhìn thấy, lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy, trên ghế dựa là một mỹ phụ quý giá đẹp đẽ, phong tư yểu điệu, lại vương giả uy nghiêm.
Mà sau lưng cỗ kiệu có hơn mười cự tượng binh, mọi người đều rõ ràng đó là đội hộ vệ Hoàng Cung.
Trên dưới Cúc Tang Quốc có khoảng bốn năm trăm ngàn người, cho nên sức phòng ngự cực kém, ngoại trừ một ít nha môn duy trì trị an xã hội, quân đội mạnh nhất chính là đội hộ vệ Hoàng Cung.
Đội hộ về Hoàng Cung chỉ có biên chế khoảng ngàn người mà thôi, mà trong đó tinh nhuệ nhất chính là đội cự tượng hộ vệ.
Sản phẩm trong nước của Cúc Tang Quốc có cự tượng, nhưng số lượng cũng rất ít, cả nước cộng lại cũng chỉ có trăm con mà thôi, phần lớn trong đó là để làm việc, những con voi giỏi nhất được tuyển vào Hoàng Cung, hàng năm duy trì đội hộ vệ hai mươi con voi để bảo vệ quốc quân và vương hậu.
Trên lưng voi có ghế chiến chuyên môn, có thể đồng thời ngồi sáu gã tượng binh, ngoại trừ một gã chỉ huy voi, năm người khác một thân khôi giáp bằng trúc, lưng đeo cung tiễn, đều là xạ thủ đã được chọn lựa ra cẩn thận.
Trước quân địch khổng lồ trên biển, không ngờ Vương Hậu mang theo hơn nửa cự tượng binh tinh nhuệ ra bờ biển cũng khiến binh sĩ Cúc Tang Quốc chấn động, hơn nữa bọn họ còn thấy ngay cả hai bên cỗ kiệu cũng rất đông đại thần, đều mang binh khí đi theo Vương Hậu ra bờ biển.
Chỉ cảnh tượng này đã khiến cho sĩ khí tướng sĩ Cúc Tang Quốc vốn đang thấp nhược lập tức phấn chấn lên, không nghi ngờ gì nữa, đây là Vương Hậu muốn cùng tiến lùi với các tướng sĩ.
Ở Cúc Tang Quốc Đằng Nguyên Vương Hậu vốn có uy vọng cực cao, không ít tướng sĩ đều lệ nóng lưng tròng.
Đợi kiệu phu dừng bước, Đằng Nguyên Vương Hậu chậm rãi đứng ra khỏi ghế, lúc này nàng giống như một nữ thần, nâng cánh tay chỉ ra đằng sau, cao giọng:
- Con dân của ta đều ở sau lưng các ngươi, kể cả vợ con của các ngươi, các ngươi thân là nam nhân, việc phải làm là không tiếc hết thảy giá phải trả đảm bảo bọn họ không bị kẻ thù giẫm đạp… Dùng đao của các ngươi mà chém kẻ thù, dùng máu tươi của các ngươi làm mờ mắt kẻ thù, khiến cho mỗi bước của bọn chúng đều phải máu nhuộm biển rộng…!
Các tướng sĩ tất cả đều quỳ rạp xuống, cao giọng la lên:
- Vương Hậu… Vương Hậu…!
Đằng Nguyên Vương Hậu nhìn ra biển rộng, không hề sợ hãi nhìn đội tàu đông nghịt phương xa, lập tức cặp mắt xinh đẹp hướng ra bờ biển lam sẫm, hai tay bắt thành hình chữ thập, khép đôi mắt, thì thào cầu nguyện.
Đúng lúc này, một gã lính liên lạc chạy vội đến, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, chạy đến bên kiệu quỳ xuống, kích động nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Vương Hậu, sứ giả A Tư Vương tới rồi!
Đằng Nguyên Vương Hậu mở tròn đôi mắt, ánh mắt thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, ra lệnh cho kiệu phu hạ kiệu xuống, sớm có một gã đại thần tiến tới nâng kiệu của Vương Hậu lên bước lên đất cát.
Đúng lúc này, từ phía sau có vài người chạy hổn hển đến, xem xiêm y hơi khác với của người Cúc Tang Quốc, dẫn đầu là một người thấp béo, đi tới trước mặt Đằng Nguyên Vương Hậu, tay phải hoành trước ngực thi lễ, cung kính nói:
- Sứ giả Đồ Lục Quốc Lạp Nhĩ Cách Tư Phụ nhận mệnh A Tư Vương tới bái kiến Đằng Nguyên Vương Hậu!
Đằng Nguyên Vương Hậu nghiêm nghị nói:
- Lạp Nhĩ Cách Tư, A Tư Vương hiện đang ở đâu? Đội tàu các ngươi có tới cứu viện hay không?
Lạp Nhĩ Cách Tư nghiêm túc đáp:
- Vương Hậu tôn kính, sau khi nhận được tin tức, A Tư Vương lập tức phái người tới ba nước phụ cận, quốc quân Hỏa La Quốc, Mãn Ô Quốc cùng Cu Mỗ Đột Nạp Quốc đều nguyện ý xuất binh trợ giúp. A Tư Vương từ mấy ngày trước đã đi theo đường vòng phía nam, dẫn theo liên quân bốn nước chuẩn bị tới sau lưng giặc Oa, cùng quý quốc tiền hậu giáp kích, đánh giặc Oa một đòn trở tay không kịp.
Đằng Nguyên Vương Hậu biết, trong số các quốc quân, A Tư Vương cao tuổi nhất, uy vọng cực cao, các quốc gia xảy ra tranh cãi, vị A Tư Vương này nhất định sẽ ra mặt điều đình, hóa giải tranh chấp.
Hơn nữa vị A Tư Vương này khi còn trẻ là một nam nhân dũng cảm, vương vị của ông giật được không phải dễ, sau khi đăng cơ, A Tư Vương đối đãi với dân chúng vô cùng nhân hậu.
Hiện giờ nghe A Tư Vương đã dẫn binh tới cứu, trong lòng thực vui mừng, hỏi lại:
- A Tư Vương dẫn theo bao nhiêu người?
Lạp Nhĩ Cách Tư lập tức hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nói:
- Hồi bẩm Vương Hậu tôn kính, quốc quân của chúng tôi A Tư Vương chẳng những đem theo hai thuyền đánh đâu thắng đó của nước chúng thần, điều động chiến thuyền không gì cản nổi ra, hơn nữa còn điều động rất nhiều thuyền dân, hơn nữa các quốc gia khác cũng có hơn ba mươi con thuyền lớn nhỏ, chiến sĩ gần hai ngàn người!
Đằng Nguyên Vương Hậu hơi nhíu mày, ba mươi thuyền cũng không đến hai ngàn người, có thể thấy được thuyền đều nhỏ, nhưng nàng cũng biết đây là tất cả khí lực của A Tư Vương, chỉ có thể xoa cằm nói:
- Lần này các nước Nam Dương chúng ta hợp lực, nhất định có thể đuổi giặc Oa ra khỏi Nam Dương!


Đội tàu của Hàn Mạc cũng cách Cúc Tang Quốc không xa, nhận được tin giặc Oa xâm lược Nam Dương, Hàn Mạc đã lệnh cho toàn quân lấy tốc độ nhanh nhất đi tới, lúc này cách thổ địa Cúc Tang Quốc khoảng hơn hai mươi hải lý.
Thậm chí hắn leo từ tàu Ưng Đông Hải qua tàu Tiên Nhân, để đội tàu dừng lại, chỉ cho một chiếc thương thuyền rời tàu Tiên Nhân đi lên trước tìm hiểu.
Ở trên đài vọng thai của tàu Tiên Nhân, Hàn Mạc dùng kính viễn vọng nhìn kỹ phương xa, mơ hồ có thể thấy hạm đội quân Oa đông nghìn nghịt một vùng, số lượng thực không ít, mà hắn cũng xác định được quân Oa lúc này tuyệt đối không thể phát hiện ra đội tàu của mình. Lúc này người Oa tập trung hết tinh thần để chinh phạt Cúc Tang Quốc, căn bản không ý thức được có một thương đội Trung Nguyên khủng bố đang lẳng lặng đi tới.
Hàn Mạc có thể nhìn thấy, số lượng tàu quân Oa cực đông, hơn nữa chiến thuyền cũng không nhỏ, trong đó ít nhất có năm thuyền chỉ có thể so được với chiến hạm của Trấn Phủ Quân, thậm chí so với thương thuyền của mình còn lớn hơn một chút, mà kỳ hạm của quân Oa cũng là đại chiến hạm duy nhất của quân Oa, nhưng so với chiến thuyền của mình cũng không lớn kịp.
Ngoài lần đó ra, quân Oa còn có hơn hai mươi chiến thuyền nhỏ, trên chiến thuyền toàn bóng người, cũng có thể thấy được binh lực của đối phương thực mạnh.
Trong lòng Hàn mạc vô cùng rõ ràng, tất cả chỗ này đều là tất cả vốn liếng của cả quân Oa.
Trên đường, Hàn Mạc cũng theo lời thương nhân Nam Dương cũng đã hiểu, đất đai phía đông của người Oa cằn cỗi hơn tây bộ cửu châu, gần như không có bất kỳ lực lượng thủy quân nào, mà trong đó còn lại là nơi chư hầu hỗn chiến kịch liệt, chư hầu đều phát triển sức mạnh lục quân, không có tinh lực kiến thiết thủy quân, cho nên sức mạnh thủy quân vô cùng yếu đuối, mà bốn nước Cửu châu lại đúng là nơi thủy quân nước Oa hùng cứ, chẳng những đại danh thủy quân chiếm cứ khắp biển, có rất nhiều hải tặc, những thứ kia thật sự không bằng được bách tính Uy Chi Hoàn, kéo một chiếc thuyền liền hình thành một lực lượng hải tặc, nói cách khác, hơn tám mươi phần trăm lực lượng trên biển của Uy Chi Hoàn đã chiếm cứ vùng Cửu Châu bốn nước.
Đảo Tân Nguyệt Cửu liên hợp Tây Bộ đại danh khuyên phục hải tặc, tập trung thành thủy quân lớn mạnh nam hạ, hải quân khổng lồ này gần như là tất cả của cải trên biển của giặc Oa.
Tuy rằng so sánh với lực lượng thủy quân khổng lồ của Trấn Phủ Quân Yến Quốc, đội hải quân này của giặc Oa không cần nhắc tới, thậm chí quyết đấu với quy mô quân sự hơn mười vạn của Trung Nguyên, binh lực của Nam Dương cũng chỉ bình thường, nhưng Hàn Mạc biết đối với tiểu quốc đó đây chính là sức mạnh khổng lồ.
Quân Oa tuy chỉ có ba ngàn người, nhưng ba ngàn người này đều là từ trong chiến hỏa của giặc oa mà đi ra, mỗi người đều dũng mãnh vô cùng, với kinh nghiệm và thực lực chiến đấu của Nam Dương cũng không phải địch thủ của người Oa.
Hàn Mạc hạ kính viễn vọng xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có chút hôn ám, lại duỗi ra một bàn tay thăm dò không khí, như thoáng chút suy nghĩ.
Đỗ Băng Nguyệt bên cạnh nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Ngũ ca ca, khi nào chúng ta tấn công? Có phải muốn ban đêm đánh giặc Oa một đòn trở tay không kịp?
Hàn Mạc lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Đánh một đòn trở tay không kịp đương nhiên là tốt, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường thực lực của giặc oa, nếu cứng đối cứng, chúng ta cố nhiên có chút phần thắng, nhưng nhất định cũng sẽ phải trả cái giá rất nặng. – Hắn hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Chúng ta phải cố gắng phải trả cái giá thấp nhất, phải một lưới bắt hết đám giặc Oa này!
Đỗ Băng Nguyệt giơ tay vuốt qua mái tóc, nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Giống như nó vậy! – Hàn Mạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đỗ Băng Nguyệt, ôn hòa cười:
- Nếu chúng không đến, chúng ta sẽ chờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.