Khâu Lưu kia nghe Đỗ Băng Nguyệt mắng chửi như thế cũng không biết phải dịch lại như thế nào, cũng may Hàn Mạc nói với gã:
- Hỏi hắn chủ lực quân Uy ở đâu? Có bao nhiêu người, bao nhiêu chiến thuyền?
Khâu Lưu đó vội vàng hỏi, Lập Hoa Đạo Vũ quay đầu đi, có vẻ như ngoan cố muốn chống lại.
Hàn Mạc thở dài, lẩm bẩm:
- Thật phiền!
Rồi ném trọng thương trong tay xuống, đón lấy một thanh đại đao sắc bén, đại đao vừa vào tay, đám giặc Uy sau lưng Lập Hoa Đạo Vũ đều rống tướng lên, vừa rồi bọn chúng đã tận mắt nhìn thấy, chỉ cần Lập Hoa Đạo Vũ không tuân theo, thiếu gia trẻ tuổi này sẽ ra tay với bọn chúng, lúc này đổi đao chỉ sợ muốn một đao giết luôn.
Nhưng bất kể giết thế nào, chỉ cần Lập Hoa Đạo Vũ cứ ngoan cố như thế, xui xẻo chỉ có thể là bọn họ, bọn họ sẽ bị thiếu gia nhìn như dịu dàng nhưng cực kỳ khát máu này giết sạch rồi ném cả đám ra biển.
Dưới sự đe dọa của cái chết, đám giặc Uy kêu to lên, mà Khâu Lưu kia giải thích với Hàn Mạc:
- Đại nhân, bọn họ nguyện ý nói, chỉ cần đại nhân không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ nói tất cả mọi thứ chúng biết cho đại nhân!
Khóe miệng Hàn Mạc mang theo ý cười, mà Lập Hoa Đạo lúc này đang rống giận với hắn, chỉ có điều thân trong tuyệt cảnh, mấy tên bộ hạ cũng bất chấp cái gì "danh tướng" cái gì Lôi thần, trước hết phải bảo vệ tính mạng của mình đã rồi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235980/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.