Cả hai nằm trên cát cảm nhận từng đợt song xô bờ, khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt tràn ngập niềm vui sướng!
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt tóc của Đỗ Băng Nguyệt, không biết bao lâu sau, đã thấy có ánh mặt trời nhô lên từ hướng đông, Đỗ Băng Nguyệt lúc này mới giật mình, nàng kêu " ây da" một tiếng, lúc này hai người vẫn đang nằm trên bờ cát, nếu có người đi qua nhất định sẽ bị phát hiện.
Nàng đang định đứng lên mặc y phục, nhưng lại phát hiện trên cánh tay của Hàn Mạc có một vết cào, hai má nàng ửng lên, đưa tay vuốt nhẹ, vẻ mặt có chút lo lắng, nàng hỏi:
- Tiểu Ngũ ca ca, huynh… chỗ này của huynh… chỗ này có đau không?
Hàn Mạc lắc đầu, cười nói:
- Không sao, đây là ký hiệu của Nguyệt nhi để lại cho Tiểu Ngũ ca ca, Tiểu Ngũ ca ca sẽ để mãi thế này.
Đỗ Băng Nguyệt cau mày thẹn thùng, nàng nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, muội xin lỗi, để muội đắp thuốc cho huynh.
Nàng đứng lên, đi tìm bộ váy da cá sấu của mình, bên trong có thuốc chữa thương.
Khi nàng đứng dậy, dưới ánh mặt trời, từng đường cong trên cơ thể lại càng thêm rõ nét quyến rũ, dưới ánh nắng, làn da của nàng lại càng tỏa sáng hơn, trong nhất thời Hàn Mạc bỗng như bị mê hoặc.
Đỗ Băng Nguyệt tìm được váy da, chưa khịp mặc vào, nàng đã lo đi tìm thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho Hàn Mạc, lúc này nàng mới nói:
- Tiểu Ngũ ca ca, loại thuốc kim sang này trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235963/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.