Vào các buổi chiều trong ngày, Hàn Mạc luôn đi tuần tra một lần xung quanh trại, vừa mới quay lại lều chưa kịp ngồi xuống, thì ở ngoài lều đã có người vội vã bẩm báo:
- Đai tướng quân, trong kinh có Khâm sai đại thần tới, phái đội quân trinh sát, cách doanh trại của chúng ta khoảng gần hai mươi dặm.
Hàn Mạc đột nhiên ngẩn người ra, lập tức nói:
- Nhanh đi thông báo cho Hàn tổng đốc và Thiết tổng binh, đúng rồi, cả Hạ Hầu tổng binh nữa, lệnh cho bọn họ đến nghênh đón Khâm sai đại thần.
Trong lòng Hàn Mạc có chút kinh ngạc, không biết vào thời điểm này, triều đình tại sao lại phái Khâm sai tới.
Hắn chỉnh sửa lại y phục, đội chiếc mũ giáp lên, tiến ra ngoài cửa trại nhảy lên lưng con Tuyệt Ảnh, đi lên phía trước nghênh đón Khâm sai, nhưng không hề vội vã, chậm rãi bước đi, đi được khoảng mười dặm, Thiết Khuê cũng đuổi kịp, sau đó là Hàn Huyền Linh cũng phi ngựa tới, chỉ có Hạ Hầu Đức là vẫn đang ở xa doanh trại, không thể tới kịp.
Hàn Huyền Linh nhíu mày nói:
- Triều đình phái Khâm sai tới? Vậy mà trước đó không hề có chút động tĩnh gì.
Thiết Khuê cũng nói:
- Hay là do chúng ta án binh bất động, người trong triều đình không hiểu rõ sự tình, cho rằng chúng ta sợ không tiến lên, cho nên đã phái Khâm sai đến thúc chiến?
Hàn Mạc và Hàn Huyền Linh nghe Thiết Khuê nói như vậy, cũng cảm thấy rất hợp lý.
Suy cho cùng án binh bất động, ngồi chờ người Ngụy tiêu hao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235909/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.