🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Khổng Phi đã vào trong phòng giam sao? Ngài nói, cái chết của Tư Mã Hạo Nguyệt có liên quan đến Khổng Phi sao?
Vạn Sĩ Thanh nghiêm mặt nói:
- Bản tướng không dám nói bừa, nhưng từ trước vẫn yên ổn vô sự, nhưng cái đêm Khổng Phi tiến vào lều giam, hôm đó Tư Mã Hạo Nguyệt đã phá được cùm và tự sát, cái này… cái này có chút kỳ quái. Cũng vì nguyên nhân này, mạt tướng mới có lòng nghi ngờ Khổng Phi, lúc đầu cũng không biết vì sao Khổng Phi lại bán đứng Đại tướng quân, nhưng những suy tư của hai ngày hai ngày này suy nghĩ, chính là nguyên nhân để mạt tướng nói ra những lời như vậy.
Hàn Mạc cười lạnh lùng nói:
- Vậy y giết Tư Mã Hạo Nguyệt là có mục đích gì?
- Giết người diệt khẩu.
Vạn Sĩ Thanh nghiêm nghị nói:
- Mạt tướng cho rằng, chính là vì Khổng Phi có tư giao với Tư Mã Hạo Nguyệt, bây giờ Đại tướng quân bắt sống Tư Mã Hạo Nguyệt, Khổng Phi lo y sẽ khai ra những điều đó, cho nên mới giết người diệt khẩu. Theo mạt tướng biết, hôm đó Khổng Phi nói muốn biết tung tích của Đại tướng quân từ miệng của Tư Mã Hạo Nguyệt, nói phải phái người đến ứng cứu Đại tướng quân, chính vì vậy, vệ sĩ của lều giam mới để y vào. Khổng Phi vào đó chưa được nửa canh giờ thìđã đi ra, đến sáng sớm hôm sau, đám hộ vệ mới phát hiện Tư Mã Hạo Nguyệt tự sát.
- Như vậy, Khổng Phi là người đáng nghi ngờ nhất.
Ánh mắt Hàn Mạc hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn Vạn Sĩ Thanh chậm rãi nói:
- Vạn Sĩ tổng binh đã biết chuyện này, sau này có báo cáo với Hàn tổng đốc không vậy?
Vạn Sĩ Thanh nói:
- Cái chết của Tư Mã Hạo Nguyệt, Hàn tổng đốc cũng đã biết, nhưng chuyện của Khổng Phi, mạt tướng vẫn chưa nói nửa lời. Lúc đó toàn quân chuẩn bị xuất phát, Hàn tổng đốc bận quân cơ, nếu chuyện này nói với Hàn tổng đốc, sẽ mang đến cho Hàn tổng đốc không ít phiền toái, cho nên mạt tướng chỉ giữ bí mật đó trong lòng. Hôm nay Đại tướng quân quay trở về, mạt tướng mới dám nói sự tình cho Đại tướng quân, nói cho cùng, vẫn là sự ổn định của Tây Bắc quân chúng ta, lại lo lắng dư đảng của Tiêu tộc sẽ không từ bỏ ý đồ, vẫn sẽ âm thầm hãm hại Đại tướng quân, cho nên mới nhắc nhở ngài thôi.
Hàn Mạc nắm tay lại nói:
- Vậy việc kia có nên chất vấn Khổng Phi không?
- Tuyệt đối không thể.
Vạn Sĩ Thanh kinh hãi nói:
- Đại tướng quân, nếu chất vấn Khổng Phi, phải dùng mẹo mới được.
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Xin hãy chỉ giáo.
- Đại tướng quân, tuy Khổng Phi là người đáng nghi ngờ nhất, nhưng trong tay chúng ta vẫn chưa có chứng cớ xác thực nhất, nếu chất vấn Khổng Phi, y sẽ thề thốt rồi phủ nhận.
Vạn Sĩ Thanh nói:
- Gì thì gì y cũng là tổng binh ở một phương, cũng có chút địa vị trong Tây Bắc quân, không có chứng cứ xác thực thì khó mà kết tội cho y được. Hơn nữa một khi chất vấn, không những không thể lấy chứng cứ ra để trị tội y, trái lại y sẽ biết Đại tướng quân đang nghi ngờ y, khiến y sẽ cảnh giác hơn…Ở Tây Bắc quân này Tiêu tộc vẫn còn mầm mống, gã Khổng Phi này mà âm thầm cấu kết, e rằng sẽ xảy ra đại loạn, hiện nay tình hình biên quân rất phức tạp, đại chiến như lửa thiêu, nếu lúc này Khổng Phi gây ra đại hoạ, cũng không có lợi cho Đại Yến ta.
- Vạn Sĩ tổng binh suy nghĩ thật thấu đáo.
Hàn Mạc khẽ vuốt cằm nói:
- Vậy theo những gì Vạn Sĩ tổng binh thấy, bản tướng phải làm thế nào?
Hắn nắm lấy tay, lạnh lùng nói:
- Bán đứng bản tướng, cũng là hại chết hai ngàn huynh đệ, bản tướng sẽ không bỏ qua, cho dù đó là ai đi chăng nữa, bản tướng quyết không tha.
Hắn thản nhiên nói:
- Nếu Khổng Phi chủ động nói thẳng cho ta biết, nói rõ nguyên nhân, bản tướng còn có thể tha cho cả nhà y, nhưng nếu muốn che dấu chuyện này, còn muốn đùa cợt bản tướng, bản tướng có thể thề rằng, những ai dám bán đứng bản tướng, thì ngay cả gia tộc của họ cũng sẽ không được sống sót.
Hắn đưa ra hai ngón tay, điềm nhiên nói:
- Sinh mệnh của hai ngàn tướng sĩ, phải có người đứng ra lấy lại công đạo.
Vạn Sĩ Thanh vội gật đầu nói:
- Đại tướng quân nói không sai, việc này… việc này quyết không thể bỏ qua được.
Dừng lại một lát, thận trọng nói:
- Nhưng chuyện này cũng phải bàn bạc kỹ lưỡng, chưa có chứng cứ, thì không được động thủ với bất cứ tổng binh nào.
- Ngài có cách nào hay không?
- Đại tướng quân, theo mạt tướng biết, cứ để chuyện này tạm thời chìm xuống, âm thầm tìm chứng cứ, sau đó trừ khử những thế lực của y đi.
Vạn Sĩ Thanh nghiêm mặt nói:
- Phải đem bọn này trừ khử khỏi Tây Bắc quân, không để Tây Bắc quân có những chuyện như vậy nữa, như vậy, mới là kế sách tốt nhất.
Chắp tay nói tiếp:
- Nếu Đại tướng quân tin tưởng, mạt tướng sẽ nguyện giúp hết sức mình cho Đại tướng quân, hiệp trợ điều tra chuyện này.
Hàn Mạc đứng dậy, nhìn chằm Vạn Sĩ Thanh giây lát, mới cười nói:
- Vậy phải phiền Vạn Sĩ tổng binh rồi.
Rồi dặn dò tiếp:
- Vạn Sĩ tổng binh, chiến sự phía trước cấp thiết, bản tướng chuẩn bị đêm nay sẽ lên đường. Ngài hãy lệnh cho binh sĩ của Phong Kỵ tập hợp lại cho ta, rồi cùng ta lên đường… !
Dừng lại một lát, nói tiếp:
- Lần này bản tướng dẫn về vài chục người, cũng cho gia nhập vào Phong Kỵ binh, chuẩn bị đủ lương thảo và nước.
Vạn Sĩ Thanh nói:
- Binh biến rối loạn, chỉ có vài trăm ngưồi có đủ không vậy?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Quân ta cũng đã thẳng tiến, những tàn binh của Nguỵ quốc tại quận Tuy Định e rằng cũng không còn mấy, dọc các huyện thành cũng có binh sĩ của chúng ta canh giữ ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gìđâu,
Dừng lại một lát, thản nhiên cười nói:
- Bản tướng đã từng bị bán đứng một lần rồi, lần này sẽ không có người bán đứng bản tướng nữa đâu.
Vạn Sĩ Thanh nhìn quanh, vội nói:
- Đại tướng quân yên tâm, Đại tướng quân tiến tới cùng đại quân chủ lực hợp lại, sẽ không có nhiều người biết được chuyện này. Mạt tướng sẽ lui ra để chuẩn bị!
Vạn Sĩ Thanh hành lễ rồi lui ra.
Hàn Mạc nhìn bóng dáng Vạn Sĩ Thanh rời đi, trong mắt loé lên tia hào quang.
Nghỉ ngơi được nửa ngày, đêm tới, Hàn Mạc dẫn theo một trăm kỵ mã chuẩn bị phối hợp với đại quân ở tiền tuyến, rồi phân phó với Vạn Sĩ Thanh:
- Vạn Sĩ tổng binh, Ác Dương Lĩnh chính là trọng địa binh gia, nhất định phải cực kỳ thận trọng, quyết không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vạn Sĩ Thanh tất nhiên dám cam đoan.
Đêm đó Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn dẫn theo binh sĩ của Phong Kỵ tiến về phía tây.
Tám trăm Phong Kỵ binh, vì trận chiến ở quận Sơn Nam, bị tổn thất gần một nửa, sau khi Chu Tiểu Ngôn đưa về nghỉ ngơi phục hồi, những thương binh cũng đã hồi phục, hiện giờ đã có hơn bốn trăm người rồi.
Sau khi hơn bốn trăm người này trải qua những trận đại chiến ở quận Sơn Nam, đã dũng mãnh hơn trước rất nhiều, nếu lúc trước làm bầy sói thì bây giờ là bầy hổ.
Dọc đường, quân đi như gió, cũng đã ngửi thấy những mùi đao binh máu chảy rồi.
Từ Ác Dương Lĩnh tới biên giới Nguỵ quốc, dọc đường còn có hai toà thành trì, hai toà thành trì này đã nằm trong tay của Yến quân rồi.
Hàn Mạc đi qua đó cũng không vào thành, chỉ nhìn dáng vẻ của thành trì, cũng biết chiếm được hai toà thành trì này cũng không có gì khó khăn lắm, hàng rào phía đầu thành, khó có thể nhìn thấy những chỗ bị tàn phá, do vậy cũng có thế thấy sự công phá hai toà thành đó, cũng không xảy ra trận chiến quy mô lớn cho lắm.
Trên thực tế sau khi Yến quân chiếm được Ác Dương Lĩnh, phía nam quận Tuy Định gần như đã hoàn toàn nằm trong tay của Yến quân rồi, hai toà thành trìở phía tây Ác Dương Lĩnh quân giữ thành cũng rất ít, sau khi Yến quân công phá Ác Dương Lĩnh, cũng đã có ý muốn lui quân. Sau này có vạn quân viện trợ của Yến quân tới, thanh thế khiếp đảm, ý chí của binh sĩ như ánh nắng ban trưa, những tướng sĩ Ngụy quốc canh giữ hai toà thành này cũng không dám ở lại, sớm đã chạy trốn hết.
Chủ tướng vừa đi, lòng người hoảng loạn, đại quân Yến quốc tiến vào thành, tuy cũng có nhưng binh sĩ trung nghĩa vẫn dẫn theo binh sĩ trong thành chiến đấu tới cùng, muốn ngăn cản Yến quân, nhưng ngay cả chủ tướng còn chạy trốn, những binh sĩ còn lại của Nguỵ quân thiếu người thiếu lương thảo, biết người ít ắt sẽ bại, nên cũng không có nhiều người còn tự tin để giữ thành nữa, Yến quân vừa đánh tới thành, trong thành liền hỗn loạn, đại quân Yến quốc chiếm được hai toà thành này một cách quá dễ dàng mà không tốn chút binh lực nào.
Hàn Mạc biết, hiện nay Nguỵ quốc đêm toàn bộ tinh lực dồn vào trận chiến bảo vệ Kinh Đô thành, tập kết binh lực và lương thảo, sau khi Đình Thuỷ quan bại trận, Nguỵ quân đã từ bỏ chiến lược ở Tuy Định.
Đến ngày thứ tư, chỉ còn cách Nguỵ quân có vài chục dặm đường, Hàn Mạc và mọi người cuối cùng đã nhìn thấy chủ lực của Yến quân, đại quân rất hùng mạnh, xe ngựa như mây, cờ bay phấp phới, khí thế quả mạnh mẽ.
Hàn Mạc vội đi tới, biết Hàn Huyền Linh ở trung quân, vội vã tiến vào. Đi vào, những tướng sĩ Trung quân thấy Hàn Mạc cưỡi ngựa tiến tới, ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Nguồn: truyentop.net
Hàn Huyền Linh và Thiết Khuê trấn thủ trung quân, đang cưỡi ngựa dẫn quân về phía trước thì nghe thấy tiếng vó ngựa, lại nghe thấy có người kêu lên "Đại tướng quân", đều giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Mạc mặc bộ giáp trụ, tay cầm Huyết Đồng Côn, cưỡi Tuyệt Ảnh chạy như bay đến, vừa mừng vừa lo.
Hàn Huyền Linh và Thiết Khuê đều quay đầu ngựa, tiến tới nghênh đón, trên khuôn mặt Hàn Huyền Linh lộ vẻ vui mừng, đi tới gần rồi dừng ngựa lại, thấy Hàn Mạc ngồi trên ngựa chắp tay cười nói:
- Nhị bá, cuối cùng cũng đuổi kịp bá rồi.
Hàn Huyền Linh và Thiết Khuê quay người xuống ngựa, Hàn Mạc cũng xuống ngựa.
Hàn Huyền Linh nhìn khắp người Hàn Mạc, không giấu được sự vui sướng, gật đầu nói:
- Đúng là nam nhi của Hàn gia, mình đồng da sắt.
Thiết Khuê cũng chắp tay, vui mừng nói:
- Người hiền ắt sẽ được trời giúp, mạt tướng biết Đại tướng quân sẽ tới, trận đại chiến này, làm sao mà thiếu Đại tướng quân được chứ.
Hàn Mạc ha ha cười lớn, rồi rất hào khí nói:
- Nam nhi thì phải tung hoành sa trường, suốt quãng đường ta đều lo sẽ không tới kịp, mọi người sẽ đánh đến Kinh Đô thành mất.
Vẻ mặt Hàn Huyền Linh nghiêm nghị lại, nói:
- Việc binh không phải trò đùa, trận chiến này chưa biết thắng bại ra sao, không được nói bừa.
Hàn Mạc cũng nghiêm nghị nói:
- Vâng!
- Hiện nay nơi mà người Nguỵ ở đã không có đường lui, tuy như vậy, bọn họ sẽ cố hết sức mà chống đỡ.
Hàn Huyền Linh chậm rãi nói:
- Cháu chắc cũng đã biết, ở Kinh Đô thành đã tập kết được hơn mười vạn đại quân, ngựa xe rất nhiều, đây lại là địa giới của Nguỵ quốc, bất cứ lúc nào cũng có người đến tòng quân để giữ Kinh Đô thành… !
Nói tới đây, nét mặt của Hàn Huyền Linh càng nghiêm nghị, nói:
- Lần này Nguỵ quân vì hộ quốc và chiến đấu, tuy ở Nam Dương quan và Đình Thuỷ quan cả hai trận đại đều bị thảm bại, lương thảo quân nhu đều không đủ, nhưng đây cũng là nước có lịch sử hàng trăm năm, muốn công phá cũng không phải là chuyện đơn giản. Tướng sĩ quân ta suốt dọc đường đều rất thuận lợi, đánh đâu thắng đấy, điều này khiến binh sĩ rất tự tin, lòng binh càng vững, nhưng… nhưng cũng không để cho chí khí của binh sĩ thêm kiêu ngạo, điều này khiến ta lo lắng nhất.
Thiết Khuê cũng gật đầu nói:
- Hàn tổng đốc nói không sai, cho dù binh lực, hậu cần hay là chí khí binh sĩ, liên quân giữa Đại Yến ta và Khánh quốc chiếm thế thượng phong, nhưng trong trận chiến, thắng thua khó mà lường trước được, chúng ta vẫn nên thận trọng, không nên khinh địch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.