Yến quân nhằm thẳng hướng bắc rút lui, Ngụy quân theo sát phía sau, tình thế vẫn rất gay go.
Tuy rằng Tư Mã Hạo Nguyên đã rơi vào tay Yến quân, Ngụy quân cũng không dám manh động, trong lúc này không dám phát động bất cứ một cuộc tiến công nào về phía Yến quân, thế nhưng không ai có thể bảo đảm rằng nội bộ tướng lĩnh của Sơn Nam quân có thể tỉnh ngộ bất cứ lúc nào, thà gánh cái tội ngộ sát Tư Mã Hạo Nguyệt, để giết chết toàn bộ Yến quân, cho nên Yến quân đã cấp tốc rút lui. Trong Yến quân, người nắm rõ nhất địa hình khu vực vùng núi này là Chu Tiểu Ngôn, trước đây đã có rất nhiều tướng lĩnh còn hoài nghi Chu Tiểu Ngôn, cho rằng Yến quân bị bao vây chính là do Chu Tiểu Ngôn dẫn đường, thậm chí còn nghĩ rằng Chu Tiểu Ngôn chính là nội gian trong quân.
Nhưng ở trên chiến trường, Chu Tiểu Ngôn đã tắm trong biển máu để giết giặc, điều đó đã chứng tỏ mọi điều, cho nên lúc rút binh, vẫn để cho Chu Tiểu Ngôn đi phía trước dẫn đường rút lui.
Binh tướng Yến quân không am hiểu tác chiến nơi rừng núi hiểm trở, hành quân ở trên núi liên tiếp phải chuyển hướng, nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ là không thể xuống nổi núi.
Đã đến đúng giờ ngọ, toàn bộ Yến quân đều trong tình trạng suy kiệt, cho nên hành quân một cách chậm rãi, còn phía sau đám Ngụy quân cũng đang ép sát, hai bên chỉ cách nhau có vài dặm, chỉ cần Ngụy quân bên đó phát lệnh tấn công,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235882/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.