Hàn Huyền Đạo vô cùng cung kính quỳ sát phía sau Hoàng đế vài bước, không ngẩng đầu, chỉ kính cẩn nói:
- Thánh thượng chính là con của trời, thiên tử vạn tuổi, từ cổ chí kim đều biết.
Hoàng đế chậm rãi xoay người, thản nhiên cười, nâng tay lên nói:
- Tối nay, Ngự hoa viên không có người thứ ba, ngươi và trẫm không lấy đạo quân thần nói chuyện, chỉ là bạn cờ với nhau, ngươi thấy thế nào? Nguồn: truyentop.net
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Ý chỉ của Thánh thượng thần nào dám không tuân mệnh?
- Bình thân!
Hoàng đế không nhiều lời, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi hướng về tòa đình nhỏ kia, ngồi trên ghế, chỉ vào ghế đối diện theo hướng mình đi tới cười nói với Hàn Huyền Đạo:
- Hàn ái khanh, ngồi đi!
Hàn Huyền Đạo khom mình tạ ơn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hoàng đế.
- Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đó là chuyện của 30 năm trước.
Hoàng đế lại cười nói:
- Trẫm khi đó còn là Thuần Nhân Vương, một ngày xuất cung ở trong thành mà giải sầu, đi ngang qua một quán cờ, quán chủ của quán cờ đó đưa ra một lá cờ, nói là cái gì mà đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, khẩu khí cực kỳ ngang ngược. hôm đó phía trước quán cờ tụ tập hơn trăm người rồi, tuy nói là quán chủ kia giọng điệu ngang ngược, nhưng quả thật hắn cũng có chút bản lĩnh, ít nhất chính mắt trẫm nhìn thấy, cũng không ít cao thủ cờ đạo bị đánh tơi bời, thất trận mà đi ra.
Hàn Huyền Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235869/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.