Tuy giọng nói của Hoàng đế dịu dàng, khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mặt của ngài lại không ngừng nhìn về khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Thục, ung dung quan sát vẻ mặt của nàng.
Khuôn mặt Hàn Thục tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Nếu muốn nấu canh ngon, thì bất kể là vật liệu để nấu hay độ lớn của lửa, đều phải hết sức chú ý, Thánh thượng thích uống canh, thì tất nhiên thần thiếp không dám giao cho người khác làm rồi.
Khóe mắt Hoàng đế khẽ giật giật, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Có nghĩa là, từ đầu chí cuối, đều do Hoàng hậu đích thân làm?
- Có thể hầu hạ Thánh thượng là vinh hạnh của thần thiếp.
Hàn Thục dịu dàng nói:
- Thánh thượng, giờ thần thiếp sẽ nấu canh cho người ngay!
Hoàng đế nói:
- Không cần đâu.
Ngài nâng nhẹ cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt lấy bờ vai trắng nõn của Hàn Thục, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
Hàn Thục nép mình vào lồng ngực của Hoàng đế, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, nên tất nhiên không thể trông thấy nét mặt của Hoàng đế.
Bàn tay của Hoàng đế có chút run rẩy, gân cánh tay bắt đầu sưng lên, ngón tay cái và ngón trỏ bên tay trái đã đặt lên yết hầu mềm mại của Hàn Thục.
Trong phút chốc, Hoàng đế như nghĩ ra điều gì, ngài hỏi lần nữa:
- Trẫm còn nhớ, hình như lần nào cũng do Linh Yến Nhi đem canh đến cho trẫm!
Hàn Thục cảm thấy hình như hôm nay biểu hiện của Hoàng đế rất lạ, trước đây Hoàng đế chưa bao giờ nói đến những việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235867/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.