- Ta nói rồi, ngươi rất thông minh! Đỗ Vô Phong khẽ thở dài: - Nhưng ta quên nói với ngươi, trúng độc này rồi, ngàn vạn lần không được sử dụng kình khí, càng không thích hợp động võ. Bởi làm như thế độc tố sẽ lan trành nhanh hơn. Lão lại nhìn Chu Tiểu Ngôn: - Ta một lòng tài bồi ngươi, vốn định để ngươi nối nghiệp Hắc Kỳ. Nhưng ngươi…. thật sự khiến ta rất thất vọng. Chu Tiểu Ngôn lạnh lùng đáp trả: - Để cho ta sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ như ngươi sao? Để cho ta đê tiện vô sỉ như ngươi mà đảm nhiệm thủ lĩnh Hắc Kỳ sao? Nếu như vậy, ta cảm thấy chết đi còn hơn! Đỗ Vô Phong cười lạnh lùng, chậm rãi đứng lên. Hàn Mạc thở dài: - Đỗ tiền bối, ngài cũng là một trong danh tướng thập phương, nổi danh khắp thiên hạ, dùng thủ đoạn thôi miên thế này có phải không hợp với thân phận của người không? Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Đỗ tiền bối chỉ sợ bị hao tổn to. Đỗ Vô Phong thản nhiên nói: - Người chết… thì sẽ không nói được. - Ý của Đỗ tiền bối là hôm nay nhất định phải lấy mạng hai người chúng ta sao? - Ta nói rồi, các ngươi vốn không nên tới đây. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net Đỗ Vô Phong đứng thẳng dậy, cỗ xiêm y màu đen tản ra tà khí âm u, mà tay lão vẫn không buông cung tên xuống. - Đỗ tiền bối thực sự muốn dùng huyễn thuật đối phó với chúng ta? Hàn Mạc trừng mắt nhìn lão, có vẻ như cảm thấy rất hứng thú với đề tài này. Đỗ Vô Song thản nhiên: - Đối với ta mà nói, xưa nay làm việc vốn không quan tâm quá trình, chỉ quan tâm kết quả. Tương tự như thế, xưa nay ta không quan tâm giết người phải dùng thủ đoạn gì. Thủ đoạn gì có thể giết được người đều là thủ đoạn tốt! Hàn Mạc thở dài: - Nếu đã vậy, vì sao Đỗ tiền bối còn không thi triển quỷ thuật? Hắn liếc đàn hương một cái, lạnh lùng hỏi: - - Không phải Đỗ tiền bối nói trong đàn hương kia có thả Thất tâm tán, nếu vậy tại sao tới giờ ta và Tiểu Chu còn chưa trúng độc? Nếu đã trúng độc, tại sao Đỗ tiền bối còn chần chừ chưa thi triển huyễn thuật? Hay là còn không nỡ động thủ? Hoặc là…. là ta đoán sai, căn bản Đỗ tiền bối không có biết dùng huyễn thuật? Đỗ Vô Phong thấy Hàn Mạc thong thả phân tích, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt như sao kia trong suốt vô cùng, chân mày bắt đầu nhăn lại. - Đỗ tiền bối có phải đã nói mạnh miệng? Hàn Mạc mỉm cười hỏi lại: - Trong đàn hương này căn bản không có Thất tâm tán, Đỗ tiền bối chỉ dọa chúng ta mà thôi? Nếu không, tại sao tới giờ chúng ta vẫn không có một chút khó chịu? Sắc mặt Đỗ Vô Phong càng trở nên khó coi. Đôi mắt của lão cực kỳ sắc bén liếc qua Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn, đương nhiên Hàn Mạc là thần thanh khí sảng, Chu Tiểu Ngôn cũng không có chút khác thường nào. Cái loại độc dược Thất tâm tán này vô sắc vô vị, nhưng một khi đã trúng độc, thì ánh mắt người trúng độc sẽ trở nên mơ màng, sắc mặt tái nhợt, không bao lâu sau cả người sẽ mất tri mất giác, như một người chết. Nhưng Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn lại không có một chút dấu hiệu đã trúng độc, nụ cười thản nhiên của Hàn Mạc còn mang theo sát khí lạnh lùng, còn Chu Tiểu Ngôn giống như một con báo săn đang chờ thời cơ, đôi mắt lạnh như băng kia vẫn không ngừng di chuyển khắp người Đỗ Vô Phong. Đột nhiên lão cười lạnh: - Hậu sinh khả úy, Hàn Mạc, xem ra ta đã coi thường ngươi. - Đỗ tiền bối quá khen rồi, Hàn Mạc thụ sủng nhược kinh (được yêu quý mà lo sợ). Hàn Mạc cười dài. Đô Vô Phong thở dài: - Thực ra thiếu chút nữa ta quên, ngươi cũng là Thính trưởng Tây Hoa Thính. Tây Hoa Thính chính là hắc ám nha môn của Yến quốc, trong đó đương nhiên cũng không thiếu vô số cao thủ độc dược. Với năng lực của các người, có thể chống cự được Thất tâm tán cực phẩm cũng không phải chuyện quá khó khăn. - Đỗ tiền bối quá khen. Không dám dối tiền bối, thực ra trước đó ta còn không biết có thứ thuốc như Thất tâm tán. Nếu không phải lần ngày ngài có ý đồ phái người ám sát ta, chỉ sợ ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đề phòng ngài! - Mạng của ngươi rất lớn. Nhưng vận may vẫn không chịu làm bạn với ngươi. - Mặc kệ như thế nào, lần này trước khi đến thăm Đỗ tiền bối, vãn bối đã chuẩn bị tinh thần rồi. Tây Hoa Thính chúng ta cố nhiên không có khả năng ngay lập tức chế ra thuốc giải Thất tâm tán, nhưng lại có một loại dược phẩm có thể tạm thời ngăn cản bất kỳ dược phẩm nào xâm nhập vào cơ thể một khoảng thời gian. Trước khi vào tháp, vì đề phòng Đỗ tiền bối sử dụng thứ thuốc vô sắc vô vị như thế, chúng ta đã ăn vào dược phẩm đặc biệt đó. Ít nhất trong vòng hai canh giờ, bất kể thuốc gì độc gì cũng không thể xâm nhâm vào cơ thể chúng ta! - Thì ra là thế. Vậy thật đúng là đáng tiếc. Ta còn tưởng sau khi các ngươi trúng độc sẽ dùng huyễn thuật khiến các ngươi quay đầu lại đánh nhau sống chết một trận ngay trước mắt ta, xem xem đồ đệ này của ta lợi hại hay Đại tướng quân Yến quốc bản lĩnh cao. Vậy thì trò hay không thể trình diễn, quả thật đáng tiếc! - Chỉ sợ có chuyện còn đáng tiếc hơn. Đỗ tiền bối không thể thi triển huyễn thuật, không biết có biện pháp gì ngăn cản hai chúng ta liên kết tấn công? Khóe miệng hắn kéo lên một tia cười lạnh: - Hẳn Đỗ tiền bối sẽ không trách hai chúng ta liên thủ chứ? Hàn Mạc mới vừa nhận qua dạy bảo của Đỗ tiền bối, làm việc chỉ nhìn kết quả không nhìn quá trình. Chỉ cần có thể giết chết người, bất kể thủ đoạn gì cũng là thủ đoạn tốt! Chu Tiểu Ngôn chậm rãi bước lên một bước: - Sáu mươi ba mạng người bộ tộc ta, chỉ lấy một cái mạng của ngươi, làm sao đủ? Đỗ Vô Phong thản nhiên: - Hàn Mạc, ngươi nói không sai. Xương vai phải của ta quả thật đã vỡ vụn, không thể lành hẳn. Tiêu Hoài Ngọc quả thực đã khiến ta bị trọng thương, cho tới tận hôm nay, thương thế của ta còn chưa khôi phục được một phần! Hàn Mạc thở dài: - Đỗ tiền bối, bất kể thế nào, ngài vẫn được coi như nhân vật đỉnh cao võ lâm của hiện nay. Chúng ta thân là vãn bối, có một số việc phải làm, nhưng cũng không muốn khiến cho ngài quá khó khăn. Cái gọi là người sắp chết cũng nói lời thiện, chim sắp chết kêu oán bi ai, Hàn Mạc đáp ứng ngài, để cho ngài đi vẫn giữ được thể diện, cũng hy vọng Đỗ tiền bối trước khi đi thành toàn một chuyện, tặng cho Hàn Mạc vật ta cần! Đỗ Vô Phong thản nhiên cười: - Nếu hôm nay ngươi là vì giết ta mà đến, ta sẽ khâm phục lá gan của ngươi. Nhưng nếu ngươi tìm đến nơi nguy hiểm vì một nữ nhân, ta chỉ có thể cho rằng ngươi là kẻ vô cùng ngu xuẩn. Kẻ làm đại sự sao có thể bị ràng buộc vì mấy mạng người? Nữ nhân kia chỉ là một cây đinh nhỏ bé của Hắc Kỳ ta, ngươi lại vì một nữ nhân như thế mà tìm đến chỗ nguy hiểm thật sự không khôn ngoan! Hàn Mạc cười ha hả: - Đây là sự khác nhau về cách nhìn nhận của ta và ngươi. Hơn nữa nếu Hàn Mạc đã dám đến, đương nhiên có lòng tin có thể lấy được giải dược từ trong tay Đỗ tiền bối! - Tự tin quá sẽ thành cuồng ngạo. Có thể lấy được giải dược hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi…. Giải dược ở trên lầu, nếu ngươi có thể giết chết ta, lấy giải dược dễ như trở bàn tay. Nếu không… Lão lạnh lùng cười, không nói gì nữa. Hàn Mạc liếc Chu Tiểu Ngôn một cái, ánh mắt hai người giao nhau, cả thân thể mỗi một tấc da thịt đều căng ra, hai người đã chuẩn bị thật tốt để tấn công. Tuy Đỗ Vô Phong tự nhận một cánh tay đã vỡ, hơn nữa còn bị thương, nhưng đối mặt với nhân vật như vậy, cả hai không dám mất cảnh giác. Đỗ Vô Phong đối mặt với thế liên thủ của hai cao thủ trẻ tuổi, không ngờ vẫn bình tĩnh điềm nhiên, lão rất bình tĩnh lấy ra một mũi tên từ hộp tên sau lưng, tay trái cầm cung và nắm mũi tên đó, thản nhiên nói: - Ngươi nói ta không thể bắn tên không phải không có đạo lý. Tay trái nắm cung, tay phải kéo dây, tiễn phá trời cao, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cánh tay phải của ta xương cốt đã vỡ vụn, kiếp này chỉ sợ khó có thể phục hồi như cũ. Không còn tay phải, dường như không thể kéo dây, đương nhiên cũng không thể bắn tên đả thương đối thủ. Hàn Mạc nhìn động tác của lão, lại nhìn thần thái của lão, nghe giọng nói bình tĩnh đó, trong lòng lập tức cả kinh. Chu Tiểu Ngôn cũng nhăn mày lại. - Ngôn Xích Tín, đồ đệ ngoan của ta, vi sư đã nói, cả thiên hạ này rất hiếm có sư phụ nào thật sự dốc túi bản lĩnh mà dạy cho trò. Tài bắn cung của ngươi là ta chân truyền. Với tài bắn cung trước mắt của ngươi, trong giới bắn cung xem như đã là tuyệt đỉnh. Chỉ tiếc vẫn còn chưa đủ. Ngươi học được mới chỉ là thủ tiễn (bắn cung bằng tay) mà thôi. - Thủ tiễn? Khóe miệng Đỗ Vô Phong nhếch lên một tia hàn ý: - Dùng tay tay bắn cung tuy đã tới tuyệt đỉnh, nhưng muốn đạt tới nhân tiễn hợp nhất chân chính, thì thủ tiễn đó còn chưa tới! Lão nói những lời vô cùng quái dị này, Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn đều có một dự cảm xấu. - Nhân tiễn hợp nhất chân chính là ngươi có thể hoàn toàn nắm cung tên trong tay. Nói cách khác, cho dù ngươi không có một tay vẫn có thể bắn ra đoạt mệnh thần tiễn. Đây mới là nhân tiễn hợp nhất chân chính! Hàn Mạc thầm giật mình! Hắn không hiểu, một người đã bị phế một cánh tay còn có khả năng bắn ra đoạt mệnh thần tiễn? … Nhuwg Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn cũng không có cơ hội suy nghĩ lâu, bởi Đỗ Vô Phong đã bình tĩnh tự nhiên bày ra một tư thế khiến cho người ta vô cùng giật mình. Lúc này lão như một con Kim Kê, nâng đùi phải lên, khom lưng xuống, còn tay trái không bị thương của lão cầm mũi tên gắn vào dây cung. Tư thế quỷ dị này Hàn Mạc chưa từng thấy qua. Hắn chưa từng nghĩ tới phương pháp như thế cũng có thể bắn tên. Mà lúc này hắn mới nhìn rõ được thân trường cung của Đỗ Vô Phong kia vô cùng quái dị, ở giữa thân cung cong cong có đặc biệt gắn một cái vòng kim loại cố định, chân phải Đỗ Vô Phong đặt trong cái vòng đó, vô cùng chắc chắn và ổn định khom lưng, tay trái hắn rất mạnh mẽ kéo dây cung, lúc này đầu tên chỉ thẳng vào Hàn Mạc. Đỗ Vô Phong có thể có tên trong Thập phương danh tướng, một nguyên nhân là lão có tài bắn cung. Khi trong tay lão có cung tiễn, toàn thân trên dưới liền tản ra sát khí sắc bén. - Hảo đồ đệ của ta, bây giờ vi sư sẽ dạy ngươi một chiêu cuối cùng. Giọng nói Đỗ Vô Phong lạnh thấu tận xương - Đây cũng là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật bắn cung - nhân tiễn hợp nhất. Tiễn phong sắc bén. Hàn Mạc rất gần đầu tên, nếu Đỗ Vô Phong thực sự có thể bắn ra một tên tràn đầy uy lực, tựa như mũi tên hùng mạnh bắn Tiêu Hoài Ngọc giữa Thiên Nhai Phong kia, Hàn Mạc muôn khó vàn khó tránh né. - Ta đã nói rồi, ít nhất ngươi…. cũng không nên tới đây! Đỗ Vô Phong cười âm u lạnh lẽo: - Hàn Mạc, ngươi muốn lấy mạng ta, mà đoạt giải dược, trước hết tránh một tiễn này của ta đã! Lão cũng không nhìn Chu Tiểu Ngôn nhưng lại thản nhiên nói với đồ đệ: - Kể cả ngươi không quan tâm tới sự sống chết của hắn, vi sư có thể cam đoan, trước khi chủy thủ của ngươi đâm vào ngực ta, tiễn của ta nhất định đã xuyên qua trái tim hắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]