Năm người nghỉ tạm nửa canh giờ trong thủy đạo, thể lực tiêu hao do lặn dưới nước cũng dần hồi phục lại. Chu Tiểu Ngôn ước chừng thời gian một lúc, hít sâu một hơi, nói:
-Đi thôi!
Gã dẫn đầu đi sâu vào trong thủy đạo. Bốn người Hàn Mạc cũng nghe theo tiếng nước chuyển động, bám sát phía sau.
Một lát sau, không gian vốn tối đen lại dần sáng lên, tuy vẫn còn mờ mịt, nhưng cũng đủ cho bọn họ có thể thấy đồng bạn bên cạnh.
Mấy người đã cầm dao găm trong tay, ngưng thần tĩnh khí, hết sức đề phòng bước đi. Chẳng bao lâu, phía trước xuất hiện một cánh cửa sắt, ánh sáng nãy giờ chính là do xuyên qua những khe hở trên cánh cửa sắt kia mà ra.
Thủy đạo quanh có khúc khuỷu. Bọn họ đi tiếp liền tới một cánh cửa sắt, nước hồ bị cánh cửa này chặn lại, cắt đôi thủy đạo.
Năm người nép sát vào vách tường, tiến đến cửa sắt. Hàn Mạc xem thì thấy cánh cửa sắt này được đúc bằng sắt thô có ràng dây xích. Hắn lại nắm lấy chiếc khóa cửa to, tức thì nhíu mày.
Khí lực của hắn dù mạnh, cũng không thể đập vỡ loại xích chế tác tinh xảo bằng kim loại rất nặng thế này.
Ba thành viên hắc ám còn lại cũng nhíu mày. Vất vả tới đây, nào ngờ lại bị cánh cửa sắt này cản trở. Mọi cố gắng của mọi người trước đó chẳng lẽ lại uổng phí sao?
Cũng may còn có Chu Tiểu Ngôn.
Dĩ nhiên gã đã biết chỗ này có một cánh cửa sắt. Xác định trong thủy đạo không còn người nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235849/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.