Lâm Thành Phi liếc nhìn Vu Hải một cái, cau mày lại, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vu Hải thấy Lâm Thành Phi không nói, khuôn mặt gã có vẻ đắc ý, nhìn Hàn Mạc cười nói:
- Hàn tướng quân, được quý quốc xuất binh tương trợ, theo đúng lễ nghĩa giao bang, Đại Khánh ta nhất định sẽ không bạc đãi cái vị. Về chuyện mượn lương thực không phải là không thể, chỉ có điều… bốn mươi vạn lương thực, quả thật không phải con số nhỏ, không bằng thế này, chúng tôi cho ngài mượn hai mươi vạn lương thực, để ngài lập tức xuất binh, thế có được không?
Hàn Mạc không trả lời, mà nhìn về phía Khương Tư Nguyên.
Khương Tư Nguyên thần sắc nghiêm nghị , lắc đầu nói:
- Không được, có câu, quân binh chưa đến lương thảo phải đến trước, nếu hậu cần không được bảo đảm vững chắc, quân ta tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm!
Vu Hải nhíu mày, trầm ngâm một lúc, đột nhiên nhìn Hàn Mạc rồi chắp hai tay nói:
- Hàn tướng quân, có thể nói chuyện riêng với ngài một lúc được không?
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu tại sao trong lúc này Vu Hải lại muốn nói chuyện riêng với Hàn Mạc, không lẽ muốn âm thầm khuyên can Hàn Mạc?
Hàn Mạc thản nhiên cười, gật đầu nói:
- Được thôi!
Hai người ra khỏi trại, cách trại một đoạn khá xa mới dừng lại, Hàn Mạc cười nói:
- Không biết Vu đại nhân có gì chỉ giáo?
Vu Hải nhìn xung quanh một lúc, rồi mới tiến lên trước, rút một lá thư từ trong túi áo ra, đưa cho Hàn Mạc, cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235822/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.