Sau khi rời khỏi thành Yến Kinh, Tiêu thái sư đúng là cảm thấy rất thải mái, ven đường tuyết trắng bao phủ, núi cao mờ ảo, phong cảnh đẹp như tranh.
Trên đường đi, cũng khá thuận lợi, tới lúc hoàng hôn, Tiêu quản gia ghé sát bên cửa sổ nói:
- Thái sư, phía trước là sông Phong Lăng rồi, qua cầu chừng mười dặm sẽ đến một thôn trấn, có lẽ có chỗ nghỉ tạm.
- Truy vân đuổi nguyệt tám ngàn dặm, không thể không dừng ở Phong Lăng.
Tiêu thái sư cười nói:
- Chúng ta đã rất nhiều năm không qua sông Phong Lăng, không biết cầu Phong Lăng có còn dáng vẻ cổ kính xưa kia nữa hay không?
- Thái sư mười năm trước có đi qua nơi này, tự tay đề tự ở cầu Phong Lăng, quan viên địa phương chắc chắn sẽ giữ gìn cẩn thận.
Tiêu quản gia cung kính nói:
- Thái sư vì sao trên đường đi không ghé các huyện nha nghỉ tạm?
Tiêu thái sư nói:
- Kinh động bọn họ là việc bất nhã. Hơn nữa, đang vào mùa đông, phong cảnh trên đường đẹp như tranh vẽ, thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên cũng rất thú vị.
Tiêu quản gia cũng cười nói:
- Tiêu thái sư nhiều năm rồi không có tâm tình như vậy.
Tiêu thái sư cười ha hả:
- Ngươi từ trẻ đã đi theo lão phu, tất nhiên hiểu, lão phu tuy rằng vào triều làm quan, nhưng khi còn trai tráng, cũng là một phong lưu chi sĩ a.
Tiêu quản gia thấy Tiêu thái sư vui vẻ, cũng cười thoải mái:
- Thưa đúng!
Đi không bao lâu, xa xa đã thấy bóng dáng một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235817/chuong-885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.