Ngoại ô tây thành Yến Kinh, doanh trại liền nhau, lúc này đại quân Tây Bắc đang đóng quân tại đây. Quân Thế Gia của Hồ gia, sau ba ngày bình loạn, sớm đã theo Hồ lão thái gia trở về quận Lâm Dương, hiện đang đóng quân ở ngoài kinh, là kỵ binh Tây Bắc và Phong Kỵ của Hàn Mạc. Không có ý chỉ của triều đình, tất nhiên quân Tây Bắc không thể nhanh chóng rút lui, cũng may hôm nay triều đình đã hạ chỉ, lệnh quân Tây Bắc nhanh chóng trở về, chẳng qua là muốn ban thưởng, thế nên quân Tây Bắc còn phải đóng quân tại ngoại thành thêm ba ngày nữa mới rút về biên quan. Triều đình sớm đã đưa đến rất nhiều rượu thịt, để khao thưởng quân Tây Bắc, cho nên mỗi ngày quân Tây Bắc đều có rất nhiều rượu thịt, mỗi tối binh lính các doanh trại đều nghỉ ngơi, chỉ có mấy đội tuần tra cưỡi chiến mã xung quanh doanh trại. Quân Tây Bắc chính là biên quân do Tiêu Hoài Ngọc huấn luyện, lúc nào cũng có lòng cảnh giác, cho dù hiện nay phản loạn trong kinh đã dẹp, hiện đang ở ngoài kinh, nhưng vẫn không chút lơ là, tất cả binh sĩ đều đem chiến mã cột ở trước cổng trại, trang bị vũ khí bên người, chỉ chờ có động tĩnh gì là lập tức tập hợp. Ở giữa doanh trại, có một lều vải rất kì lạ, lều vải rất lớn, nhưng bên trong lại không thắp đèn, nhưng xung quanh lại có tám gã võ sĩ Tây Bắc khôi ngô cường tráng chia ra bảo vệ. Tám tên võ sĩ Tây Bắc này, thân mặc trọng giáp, giống như thanh giáo đứng thẳng trong gió lạnh, hai cánh tay lực lưỡng nắm lấy cán đao, nghiêm nghị bảo vệ lều vải này. Đêm về khuya, tối đen như mực, trời đêm giá rét, nhưng tám tên võ sĩ vẫn kiên trì chấp hành nhiệm vụ của mình. Con người không phải là sắt đá, không thể nào đứng mãi không động, tên võ sĩ phía bắc nhìn về phía trước, một mảnh im lìm. Đột nhiên, trước mắt không xa, có một vật gì đó đang động đậy, cảnh giác, hắn đặt tay lên cán đao, nhìn thật kỹ, nhưng ngoại trừ đống tuyết đang phủ trắng ra, không có gì bất thường. Thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen, trong lúc hắn chưa kịp gục đầu xuống, đã thấy một luồng sáng, không kịp hét một tiếng, đã bị một cây dao găm cắt ngang yết hầu. Một tên bịt mặt mặc đồ trắng, phi lên với tốc độ siêu phàm khó mà tưởng tượng, nhanh như điện chớp, vừa cắt cổ họng xong, liền đưa tay bịt miệng tên võ sĩ đó, làm hắn đến kêu một tiếng cũng không kịp, chết ngay lập tức. Tên áo trắng bịt mặt hành động nhanh gọn dứt khoát, hơn nữa thân thủ lạ kì, chỉ trong chớp mắt đã giải quyết xong tên võ sĩ, thậm chí không chút động tĩnh. Những tên võ sĩ khác đứng gác chung quanh lều, không thấy được tình hình bên này, lại không nghe thấy tiếng động gì, nên không ai phát hiện. Hẳn là tên áo trắng sợ khi tên võ sĩ bị giết ngã xuống áo giáp va vào nhau sẽ có tiếng động, nên lập tức quay ngươi ra sau đỡ lấy thân hình cao lớn của tên võ sĩ. Thân hình hắn không thấp hơn tên võ sĩ cho mấy, nhưng khỏe vô cùng, đỡ lấy tên võ sĩ trông rất nhẹ nhành, gần như không tốn chút công. Hắn rút một tay ra, trong tay cầm cây dao găm, đưa tay về phía tấm bạt trại, rạch một đường thật dài. Bạt trại vô cùng chắc chắn, vũ khí bình thường khó mà rách được. Nhưng cây dao găm trong tay hắn quả là chém sắt như chém bùn. Rạch nhẹ một đường, sau đó liền ôm thi thể của tên võ sĩ, theo cái lổ đó chui vào bên trong lều. Chỉ trong phút chốc, tên áo trắng chui ra khỏi lều, không một tiếng động, rời khỏi doanh trại trong chớp mắt. … Cách lều vải này không xa, trong một lều vải khác, qua cái lổ rách của lều, hành động của tên áo trắng từ đầu đến đuôi đều bị hai cặp mắt khác nhìn thấy. Hai cặp mắt này chính là người đang trốn trong lều vải là Tần Lạc và Vương Tư Vũ. Nhìn thấy tên áo trắng bỏ đi, Tần Lạc chắm chặt đấm tay, xuống giọng nói: - Hàn tướng quân nói không sai, quả có người đến cướp binh phù! Vương Tư Vũ thu hồi ánh mắt từ ngoài về, nheo mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì. - Vương Chỉ huy sứ, chẳng lẽ... Chúng ta cứ trơ mắt nhìn hắn bỏ đi? Trên mặt Tần lạc hiện ra vẽ không cam lòng: - Hắn đã giết một người huynh đệ chúng ta! - Nếu giờ động thủ, chúng ta sẽ chết nhiều người hơn. Vương Tư Vũ bình tĩnh nói: - Võ công thân thủ của người này, ta với ngươi đều tận măt thấy, cho dù hai ta liên thủ, chỉ e cũng không phải đối thủ của hắn, võ công người này xuất quỷ nhập thần. Đã như có gan đột nhập cướp binh phù, nhất định là cao thủ tuyệt đỉnh, người như vậy, muốn thoát khỏi doanh trại này, chưa chắc là chuyện khó. Hắn ngừng một lúc nói: Nguồn truyện: truyentop.net - Trước đây Hàn tướng quân có dặn, lệnh chúng ta không được manh động, ta nghĩ có khi Hàn tướng quân đã biết người này là ai. - Đột nhập vào vạn quân như đi giữa chốn không người? Tần Lạc cười lạnh nói: - Hắn thật lợi hại vậy sao? Ta nghĩ có bãn lĩnh này, chỉ có thể là đại soái! Vương Tư Vũ lắc đầu: - Vào trận vạn quân như đi giữa chốn không người, người này chưa chắc đã có bản lĩnh này, nhưng từ trong vạn quân thoát thân thì chưa chắc là khó. - Đại Yến ta ngoại trừ đại soái, còn ai có thân thủ giống như thế này? Tần lạc nhíu mày nói. Vương Tư Vũ vỗ vai Tần Lạc nói: - Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi không cần đoán nữa đâu. Không lẽ kì nhân dị sĩ của thiên hạ này đều phải hiện thân với ngươi? Hắn dừng một chút, vẻ mặt nghiêm nghị: - Hàn Tướng Quân nói quả không sai, đại soái mất tích, sẽ có người tranh thủ rối loạn quân Tây Bắc ta. Tần Lạc gật đầu, nhẹ giọng nói: - Đại soái bặt vô âm tín, cũng không rõ là đi làm chuyện hệ trọng đến đâu. Có điều tình hình hiện nay, chỉ còn cách tạm thời nghe lệnh Hàn tướng quân mà thôi. Hàn tướng quân được đại soái giao binh phù, trước lúc đại soái trở về, chúng ta buộc phải tuân lệnh Hàn tướng quân, nếu không rắn mà mất đầu ắt sẽ xảy ra chuyện lớn. Vương Tư Vũ thản nhiên cười, nói: - Tần Lạc, ngày xưa cứ nghĩ ngươi chỉ là tên võ phu thô lỗ, hôm nay xem ra, ngươi cũng có chút đầu óc! Tần Lạc nghe vậy, lúc đầu ngẩn ra, sau mới nắm chặt một quyền dùng lực đánh tới, Vương Tư Vũ nhanh như chớp nhẹ nhánh né sang một bên, rồi thở ra nói: - Tần Lạc, hiện giờ ta càng lúc càng khâm phục vị Hàn tướng quân kia! - Nói vậy là sao? - Hàn tướng quân lệnh tám người bảo vệ lều lớn, lại cố ý bố trí các người khác đứng gần nhau, còn tên võ sĩ này lại cách xa những người khác một chút, không xa cũng không gần, vừa đủ để hai người hai bên không trông thấy. Vương Tư Vũ chậm rãi nói: - Hàn Tướng Quân đã cố ý sắp xếp, nếu quả thật có người đến trộm binh phù, thì nhất định sẽ từ hướng này công kích... thật đúng như Hàn tướng quân dự đoán. Đến phương hướng đột nhập của đối phương cũng đoán được, chàng trai trẻ này quả là mưu trí hơn người! Tần lạc cũng thở dài: - Người làm lão Tần ta kính phục không nhiều. Đại soái là một, đến nay ta đối với vị Hàn tướng quân này cũng có mấy phần khâm phục. Hắn dừng một chút, cười nói: - Nói không chừng thêm vài năm nữa, Hàn tướng quân sẽ giống như đại soái trở thành một người uy chấn thiên hạ." Vương Tư Vũ cúi đầu xuống, như đang suy nghĩ điều gì, sau một hồi lâu, y ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói: - Chỉ mong Đại Yến ta còn có thể xuất hiện những danh tướng như đại soái! ... ... Chuyện của đại doanh trại Tây Bắc, lúc đó Hàn Mạc đã không còn tâm trí nghĩ đến, y đè mạnh lên ngực Tiêu Linh Chỉ, nhìn khuôn ngực trắng nõn như tuyết của Tiêu Linh Chỉ, trong tức thời bỗng thở gấp. Lúc này Tiêu Linh Chỉ không còn chút sức lực, cắn chặt môi, nhìn Hàn Mạc chăm chăm, nhưng cũng không dám kêu la, chỉ cựa quậy thân thể, - Ngươi... tên lưu manh này, cút ra mau... vô sỉ! Cơ thể mềm mại, trắng nõn của nàng cử động, cặp ngực đầy đặn trắng trẻo kia cũng run run cử động theo, làm người ta phải động lòng, hai "nụ hoa" lại càng làm người ta thêm thèm muốn. Cặp ngực non mềm của nàng tuy không sánh bằng nàng Diễm Tuyết Cơ, nhưng cũng đủ làm người ta động lòng. Trong lúc tối mờ, khuôn ngực của nàng lại trở nên sáng loáng, non mềm đến nỗi có thể ép ra nước. Tiêu Linh Chỉ hai tay bị Hàn Mạc đè lại, than hình vặn vẹo, nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn gắng sức la mắng: - Tên khốn nạn này, buông ta ra... khốn nạn vô sỉ, buông ta ra...! Hàn Mạc cuối người, áp sát thân hình mĩ miều của nàng, đến gần tai rồi nói: - Nàng là người phụ nữ của ta, chỉ là của riêng ta, ai cũng không thể cướp nàng từ trong tay ta, ai cũng không thể...! Tiêu Linh Chỉ đột nhiên quay đầu, rồi cắn vào cổ Hàn Mạc một cái. Hàn Mạc không hề động đậy, để nàng thỏa thích cắn, cho đến khi hiện rõ dấu răng. Khi Hàn Mạc quay đầu nhìn Tiêu Linh Chỉ, đúng lúc Tiêu Linh Chỉ cũng đang nhìn y: - Biết tại sao ta lại cắn ngươi không? - Vì nàng nghĩ rằng ta đang bắt nạt nàng! - Không, ta cắn ngươi, là vì muốn ngươi nhớ ta thật lâu. Tiêu Linh Chỉ không còn giãy dụa nữa: - Ta muốn ngươi nhớ rõ, đêm nay ta là của ngươi, ta muốn ngươi nhớ rõ, ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta, cũng nhất định là người cuối cùng! Nói xong câu đó, Tiêu Linh Chỉ liền nhắm mắt lại, gương mặt lộ vẻ mời gọi. Hàn Mạc nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, xinh đẹp, thoát tục, da trắng nõn nà như tuyết, tuy đang nhắm mắt, nhưng cặp lông mi không ngừng nhảy lên , có vẻ rất khẩn trương. Lúc này da thịt của Tiêu Linh Chỉ căng phồng hơi có chút cứng ngắc, nàng chỉ cảm thấy giữa khuôn ngực có một luồng gió tuyết chạy qua, cảm thấy hơi lạnh, bỗng có một hơi ấm từ bàn tay che chắn lại, làm nóng cả người, thân hình non nớt của nàng run lên, hai tay chỉ muốn ôm chặt khuôn ngực, nhưng hơi ấm từ bàn tay đó làm nàng trở nên mềm yếu đi, không tài nào nhấc hai cánh tay lên được, còn hai chân chỉ biết khép chặt lại. Nàng cắn chặt làn môi đỏ mọng, hơi hé mở đôi mắt, lại thấy Hàn Mạc đang nằm sấp trên người mình, dùng môi hôn lên thân hình kiều diễm của nàng, còn cặp mắt đang nhìn lên trên, vừa đúng với tầm nhìn của nàng. Lúc đó Tiêu Linh Chỉ vừa thẹn thùng vừa căng thẳng, đột nhiên sức lực tràn trề, nhấc một tay lên, dùng cánh tay mượt mà che mắt mình lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]