Tay Hoàng đế ổn định có lực vươn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nghiêm nghị.
Tuy rằng trong lòng mấy người đứng đầu thế gia vô cùng rõ ràng, Hoàng đế sẽ tìm cách thu hồi binh phù trên triều hội hôm nay, nhưng bọn họ quả thật không ngờ Hoàng đế lại trực tiếp như vậy.
Nhưng phương pháp này lại đơn giản hóa vấn đề phức tạp.
Hàn Huyền Xương nhìn thấy Hàn Mạc chậm rãi ứng đối, vốn hơi thở nhẹ ra, nhưng hành động này của Hoàng đế khiến lòng hắn lại rơi vào căng thẳng, vài vị đứng đầu thế gia khác cũng rơi vào căng thẳng.
Đang lúc mọi người xem Hàn Mạc ứng đối thế nào, đã thấy Hàn Mạc dập mạnh đầu trên mặt đất, cao giọng nói:
- Thần cầu Thánh thượng ban cho Hàn Mạc cái chết!
Chúng thần lập tức yên lặng.
Hoàng đế nheo mắt lại, chậm rãi thu tay, nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
- Khẩn cầu Thánh thượng ban cho Hàn Mạc được chết!
Hàn Mạc lại cao giọng nói.
Bàn tay Hoàng đế thu về chậm rãi nắm lại, thản nhiên cười, giọng nói trầm thấp:
- Ngươi muốn cầu trẫm thưởng chết? Vì sao ngươi muốn chết?
- Thần không thể không chết!
Hàn Mạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sáng ngời của Hoàng đế, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Hàn Mạc là thần tử của Thánh thượng, lại không thể phụng chỉ làm việc, là tội kháng chỉ, tội không thể tha thứ, chỉ có thể chết!
- Tội kháng chỉ?
- Vâng!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Thánh thượng muốn thần giao binh phù ra, nhưng… thần lại không thể giao!
Hàn quang lóe ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235762/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.