Hai vợ chồng vừa mới dùng xong điểm tâm sớm, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu:
- Thiếu gia, lão gia chờ ngài ở thư phòng, nhắc ngài nhanh chóng qua.
Hàn Mạc vừa nghe đã nhận ra giọng Hàn Thanh.
Hắn tiếp nhận khăn gấm Tuệ Nương đưa qua, xoa xoa khóe miệng, đứng dậy nói:
- Ta tới chỗ phụ thân trước.
Hắn nói với Tuệ Nương.
- Chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt!
Tuệ Nương lại cười nói:
- Thiếu gia yên tâm.
Nàng lập tức lấy áo lông cừu, hầu hạ Hàn Mạc mặc vào.
Lúc này Hàn Mạc mới ra cửa, Hàn Thanh đã sớm chờ đón, hai người liếc nhau, hết thảy không cần phải nói.
Xuyên qua đình viện, tới ngoài thư phòng Hàn Huyền Xương, đi thẳng vào đã thấy Hàn Huyền Xương đang ngồi trên ghế thư phòng, nhắm mắt dưỡng thần, thấy Hàn Mạc đi vào, Hàn Huyền Xương mới mở to mắt, nhìn con trai mình, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh liền nghiêm trang lại, trầm giọng hỏi:
- Ngày đó nếu không phải Đường Minh Ngô lâm trận phản chiến, nếu không có Tô Vũ Đình chịu chết dừng loạn, con sẽ lựa chọn thế nào?
Trong đôi mắt hắn có vẻ ác liệt khác thường, mà vẻ mặt lại vô cùng ngưng trọng:
- Vì những nữ quyến trên thành kia, vì cái gọi là nhân nghĩa, liền thật sự đáp ứng yêu cầu của Tô Quan Nhai, để bọn họ rút khỏi kinh thành sao?
Ngày đó sau khi Tô Vũ Đình chết, cha con hai người đều có việc riêng, rất nhanh đều tự phân ra xử lý công việc, cũng không có thời gian nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235748/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.