Nội dung cuốn sổ thứ hai của Tiêu Thái Sư là tự nói tuổi già sức yếu, có tật hoa mắt ù tai, muốn cáo lão hồi hương, rời khỏi triều đình.
Hàn Huyền Xương gần như nghĩ tới mình nhìn nhầm nội dung, lại xem một lần nữa, cực kỳ chính xác, không khỏi kinh hãi vạn phần mà nhìn Tiêu Thái Sư, đã thấy Tiêu Thái Sư thần sắc cực kỳ binh tĩnh, buông chén trà, hiền hòa cười nói:
- Huyền Xương không cần giật mình, chữ trên cuốn sổ này của lão phu, chính là lời tâm huyết, tuyệt không giả dối.
Lão ngồi dựa vào ghế, thở dài:
- Mười bảy tuổi lão phu bắt đầu vào triều làm quan, hiện giờ đã sáu ba, đã bốn mươi sáu năm trong triều… Bốn mươi sáu năm qua đi trong nháy mắt, lão phu cũng từ thiếu niên lúc trước trở thành sáu mươi hôm nay…!
Hàn Huyền Xương cũng không nhìn cuốn sổ thứ ba, mà khép sổ con trong tay lại, vẻ khiếp sợ trên mặt chưa tiêu:
- Thái sư càng già càng dẻo dai, tinh thần khỏe mạnh, sao lại có lòng lui ẩn? Hơn nữa lần kinh biến này, quốc sự chưa yên, còn có rất nhiều đại sự cần Thái Sư quyết đoán, cho dù là triều đình hay là bên trong nội các, cũng không thể không có Thái Sư.
Tiêu Thái Sư vuốt chòm râu bạc lắc đầu cười nói:
- Người khác không biết, chẳng lẽ bản thân lão phu còn không biết sao? Hai năm này, thân thể lão phu ngày càng yếu, chỉ sợ không sống được bao lâu. Chỉ có điều mạnh mẽ chống đỡ túi da già này, nguyện có thể làm nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235744/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.