🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếng chém giết ở Nam Khang môn ầm ầm, thành phía Đông của Yến Kinh lúc này cũng mây đen u ám giăng kín.
Bốn phía xung quanh nơi ở giam lỏng các quan viên nội các, Ngự Lâm quân đã đao rút ra khỏi vỏ, bao vây kín mịt.
Đêm tối tiêu điều xơ xác này, do khoảng cách quá xa xôi, bọn chúng hoàn toàn không nghe được tiếng chém giết kinh thiên ở Nam Khang môn, nhưng một số người trong bọn chúng lại có thể nhìn thấy rõ ràng, trong màn đêm đen ở phía nam, đột nhiên xuất hiện những hỏa tiễn giống như sao băng vậy.
Đột ngột từ mặt đất bắn lên, hơn mười cái hỏa tiễn vút thẳng lên bầu trời, trong đêm tối hiện ra rõ trước mắt.
Phụ trách thống lĩnh ở nơi đây, vẫn là Lưu Diệu Hộ quân Tham lĩnh đội Cung binh Phương Tường Doanh, người mà Tô Vũ Đình tin cậy nhất.
Những hỏa tiễn xuất hiện bất ngờ đó, đã khiến cho Lưu Diệu đang đi tuần ở ngoài sân đề cao cảnh giác.
Được xem là tướng lĩnh cao cấp của lần binh biến này, gã tất nhiên đã hiểu quân Tây Bắc sắp tiến đến thành, cho nên hai hôm này, gã đều rất cẩn thận đề phòng, gần như không hề chợp mắt.
Gã biết trách nhiệm mình đang nắm trong tay, những quan viên nội các mà mình đang nắm giữ, đến lúc vạn bất đắc dĩ, có thể trở thành vật cứu thân, tuyệt đối không dễ để mất đi.
Cho nên khi những hỏa tiễn đó bay lên trời, vốn có tố chất và kinh nghiệm con nhà binh như Lưu Diệu, rất rõ đó là một loại tín hiệu nào đó.
- Tăng cường đề phòng! Lưu Diệu trầm giọng hạ mệnh lệnh với các thuộc hạ tướng lĩnh bên cạnh.
Chính lúc này, một loạt tiếng vó ngựa rất kỳ lạ vang lên, xe ngựa từ phía Tây ùn ùn kéo đến phía Đông, rất nhanh, Lưu Diệu liền nhìn thấy, trong bóng đêm mơ hồ, trên con phố dài, một chiếc xe ngựa màu đen đang tăng tốc chạy về phía mình.
Lưu Diệu hét lên một tiếng, rút cây đao ở thắt lưng ra, hình như cũng lúc này, Ngự Lâm quân giữ ở ngoài cổng thành lớn cũng đã nắm chặt cây đao, những Ngự Lâm quân đang đứng trên tường thành cũng nhanh chóng giương cung cài tên, nhằm thẳng chiếc xe ngựa đang phóng đến.
Trên con đường này, mấy ngày hôm nay lạnh lẽo vô cùng, không có một chiếc xe ngựa nào đi qua.
Hơn nữa điều mấu chốt là, trong phạm vi năm dặm quanh nơi ở này, các con đường đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, không thể nào lại có thể xông vào một xe ngựa, nhưng mà vào thời khắc này, thì thật sự có một chiếc xe ngựa đang xông đến.
Lưu Diệu lạnh lùng phát ra một mệnh lệnh.
- Bắn!
Trong lúc nhất thời, cung thủ đều bắn ra, con ngựa lao tới, rất nhanh thì đã bị bắn trúng rất nhiều chỗ nguy hiểm, trong đó có một mũi tên đã bắn sâu vào một con mắt của con tuấn mã này.
Tuấn mã hí lên đau đớn.
Cũng có hàng loạt dày đặc mũi tên bắn vào bên trong khoang xe ngựa.
Những cung binh Ngự Lâm này đã được huấn luyện rất kỹ, lực của cung tiễn cũng rất mạnh, nếu như trong xe ngựa có người, sau khi đối mặt với trận tấn công này, tất nhiên là nắm chắc chín phần chết.
Trên thân tuấn mã đã bị trúng vô số mũi tên, nhưng vẫn điên cuồng phóng về phía này.
Một tên Ngự Lâm quân bên cạnh Lưu Diệu nhanh như gió phóng lên phía trước, hai tay nắm chặt cây đao, xông lên đón đầu con tuấn mã, xuất đao ra nhanh như điện, một ánh sáng xoẹt qua như tia chớp, một cái đầu ngựa to bay thẳng lên phụt máu tung tóe trong màn sương mù.
Đầu con tuấn mã này quả nhiên bị nhát đao này chém bỏ.
Con tuấn mã đang phi như bay, lập tức ngã quỵ phía trước, lực đao cực mạnh, đến khoang xe sau lưng con tuấn mã cũng bị kéo cuốn đứng lên, "cót két" một tiếng vang lên, khoang xe màu đen trong chốc lát đã rời vụn thành từng mảnh nhỏ trên mặt đất.
...
Rất nhiều Ngự Lâm quân, đều tập trung chú ý vào chiếc xe ngựa kỳ quái xuất hiện một cách đột ngột này, Lưu Diệu nhìn con tuấn mã ngã quỵ xuống, khoang xe vỡ vụn, nhíu mày lại, sắc mặt chợt nhiên kinh hoàng, kêu lên thất thanh:
- Đề phòng đột kích!
Lời của gã chưa dứt, thì trong không khí giá lạnh, bỗng nhiên vang lên vô số âm thanh "vù, vù, vù"
Trong bóng đêm mờ mịt, từ nơi âm u đột nhiên rất nhiều mũi tên bắn ra, vô tình bắn trúng vào thân của rất nhiều Ngự Lâm quân, rất nhiều Ngự Lâm quân căn bản vẫn chưa có kịp phản ứng, đã bị bắn trúng vào những chỗ yếu, trong nháy mắt đã ra đi.
Trên bờ tường, rất nhiều cung binh Ngự Lâm đã rơi xuống, thi thể lớp lớp tấp trên bờ tường thành.
- Có thích khách!
Lưu Diệu hét lên giận dữ:
- Cẩn thận phía trong sân, đừng cho bọn chúng tiến gần trong sân.
Dưới sự đột kích này, Lưu Diệu vẫn giữ được bình tĩnh, trong tiếng kêu gào thê thảm, gã nhanh chóng lùi lại về phía trong viện, giơ cây đại đao trong tay lên, ngăn cản những ám khí có thể bắn trúng vào những chỗ yếu của gã.
Tiếng kêu thảm thiết không chỉ truyền đến từ phía cửa chính.
Những âm hồn trong đêm tối đó, là đoàn quân mạnh nhất trong bóng đêm, trong khoảng yên lặng đó, đã bắt đầu có tiết tấu của những tiếng động đột kích vào trong viện này.
Trong lòng Lưu Diệu đã giật mình, trong giây lát gã lùi về phía sau sân, ánh mắt cũng nhìn ra phía ngoài viện, nơi mà khiến người khác không thể ngờ đến, từng đợt bóng người như ma quỷ đột nhiên xuất hiện, giống như các âm hồn từ dưới đất chui lên, bay vù vù đến tấn công vào viện.
Lưu Diệu không biết đối thủ có bao nhiêu người, gã chỉ nhìn thấy trước mặt là những cái bóng đen như chớp lòe qua.
Những bóng đen này không chùn bước hướng đến phía những căn phòng, bọn chúng từng lớp kéo đến, còn có tiếng của những ám khí kỳ lạ phát ra.
Ngự Lâm quân tuy rằng giật mình, nhưng không hoảng loạn, biết rằng ở ngoài sân khó mà ngăn cản sự tấn công của những âm hồn này, cho nên rất nhanh đã tản lùi về trong sân, ẩn nấp thân mình vào các nơi trong sân, để tránh những ám khí sắc nhọn của đối phương đang tấn công.
Bốn phía của tòa nhà này, các lại viên hắc ám đồng thời cũng phát động tấn công, sau một đợt công kích, bốn phía của sân đã đầy thi thể của các Ngự Lâm quân, mà các lại viện ngầm trong giây lát mà Ngự Lâm quân rút lui, không có chút do dự nào, từ trong các ngóc ngách đen tối xông ra, đạp lên các thi thể đó, trèo lên tường.
Sau khi các Ngự Lâm quân đó bị thất bại, lập tức thành các nhóm chiến, lúc các lại viên ngầm trèo tường, các cung tiễn bắn ra từ trong sân đã xuyên qua người bọn họ.
Đồng bọn trúng tiễn, các lại viện ngầm phía sau không có cơ hội để thương tiếc, trong giây phút đồng bọn bị ngã xuống, thì lợi dụng các thi thể đó để chất lên trèo tường, rơi xuống trong sân, lập tức dựa vào phán đoán của chính mình, hướng vào trong sân bắn ra ám khí về phía các cung tiễn đó bắn ra.
Đối với các lại viên ngầm này mà nói, lúc chấp hành nhiệm vụ, bất chấp thủ đoạn, mục đích chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu như đồng bọn có chết mà có thể lợi dụng được, bọn chúng cũng không tiếc cái giá phải trả.
Các tay cung tiễn không thương tiếc phản kích với các lại viên ngầm đang từng người từng người leo lên tường, những tay đao thủ Ngự Lâm quân nhìn thấy các lại viên ngầm leo lên bức tường cao, thì cũng không do dự xông qua, đánh giáp lá cà.
Từ sự xuất hiện của chiếc xe ngựa đó, đến việc các lại viên ngầm sát nhập vào trong viện, thời gian trước sau chỉ có tốn một đoạn thời gian ngắn vô cùng.
Tây Hoa Thính trước lần hành động này, tất nhiên đã có sự an bài cực kỳ kỹ lưởng. Bản đồ các phòng ốc, sớm đã được Lý Cố và đám thuộc hạ của gã nắm rõ trong lòng bàn tay, phòng giam lỏng các quan viên nội các, trước khi Tây Hoa Thính hành động, sớm đã thám thính rất rõ, từng gốc cây, từng cái giếng, từng con đường nhỏ trong cái viện này, đều đã bị Tây Hoa Thính dùng năng lực thám thính cực lớn của mình tìm hiểu kỹ lưỡng rồi.
Trong Tây Hoa Thính, hơn hai trăm lại viên ngầm tất nhiên đều phân chia thành các đội nhỏ trước đó, mỗi nhiệm vụ của mỗi đội cũng đều bố trí nghiêm khắc, đánh lạc sự chú ý, đột nhiên đánh bất ngờ, bắn chết các lính phòng cửa, cứu viện con tin, dùng phương pháp lùi lại, lùi lại các lộ tuyến, đối phó với tình huống bất ngờ, mỗi bước này, trước khi tiến hành đã trải qua nhiều lần bày ra kế hoạch và điều chỉnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Đây là phong cách làm việc của Tây Hoa Thính.
Vô số lần làm lễ rửa tội, hy sinh vô số người, để mỗi một bước hành động của Tây Hoa Thính đều phải hết khả năng hoàn thành đến cùng, bọn chúng chấp nhận trong lúc chấp hành nhiệm vụ có sự hy sinh cực lớn, nhưng họ tuyệt đối không cho phép hành động của chính mình thất bại.
Ý trời không thể nào khác được, nhưng nếu là vì sự cố do người gây ra dẫn đến thất bại, đó chính là nỗi nhục nhã lớn nhất của Hoa Thính.
Hơn nữa các lại viên Hoa Thính lại càng hiểu rõ, so với các lần hành động trước đây, có lẽ lần hành động này là lần hành động quan trọng nhất từ trước đến nay, sự thành bại của nhiệm vụ trực tiếp ảnh hưởng đến sự hưng vong của Đại Yến.
Cho nên sau khi bắt đầu hành động, hơn hai trăm lại viên Hoa Thính, dựa theo từng bước hành động đã bố trí tốt trước khi hành sự, từ trong bóng đêm phát ra một đòn sấm sét.
Bọn họ dùng thời gian ngắn nhất, để đạt được mục tiêu đã định trước, nhanh chóng từ bốn phía của khu nhà này xâm nhập vào trong sân của viện.
Tây Hoa Thính gần như dốc hết toàn bộ binh lực của mình để dồn vào đợt đột kích này.
Những chủ nhân của thế giới bóng đêm này, không tiếc bất cứ giá nào, hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà họ gánh vác.
Sau khi thâm nhập vào trong sân, các lại viên ngầm này theo sự bố trí đã sắp sẵn, có số thì đánh yểm trợ, có số thì trong ánh sáng lóe của binh đao, nhanh chóng tiếp cận vào những gian nhà to lớn đang giam giữ người kia.
Bốn phía của cả viện, trong bóng đêm, các lại viên ngầm như các âm hồn cùng với Ngự Lâm quân chém giết nhau tại một nơi, kỹ năng đột kích của các lại viên ngầm này thật kinh người, đáng sợ nhất là trên thân bọn họ đem theo các loại vũ khí trí mạng. Bọn họ không theo cái gọi là vũ khí chính đạo, càng không để ý đến quang minh chính đại tấn công, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần giết chết quân địch, không có gì là không dùng được.
Bản thân bọn họ đã là những cỗ máy giết người sắc bén và khát máu nhất, toàn thân từ trên xuống dưới đều ẩn chứa sát khí, mỗi một đòn tấn công như sấm chớp giáng xuống, thâm độc tàn nhẫn, quên đi cái chết xông lên.
Ngự Lâm quân tuy đều là tinh binh nhất thống, thậm chí trên số lượng còn chiếm một ưu thế nhất định, nhưng đối mặt với những lại viên ngầm hắc ám vì hoàn thành nhiệm vụ lấy các ám chiêu làm tuyệt kỹ, hiển nhiên là không thể thích ứng được, mà thương vong hiển nhiên cũng sẽ vượt xa bọn lại viên ngầm.
Trong lòng rất nhiều người cũng đoán được, bọn họ đang đối diện chính là đám âm hồn từ trước giờ bặt hơi im tiếng của chính nước mình.
Từ trước, bọn họ một sáng một tối, bảo vệ kinh thành Yến, bảo vệ nước Đại Yến, nhưng mà tối nay, bọn họ lại binh đao cùng hướng, cũng trong đêm nay, khiến cho Ngự Lâm quân lĩnh giáo sự kinh khủng của lại viên ngầm.
Kinh khủng không phải là truyền thuyết, mà là sự thật máu chảy đầm đìa.
Lúc này Lưu Diệu đối mặt với hai tên lại viện ngầm, gã tuy không phải là lép vế, nhưng lúc này cần đề phòng các tuyệt chiêu nguy hiểm của đối thủ đánh ra bất ngờ, càng phải lo lắng những ám khí độc ở bất kỳ chỗ nào trên thân bọn họ phóng ra.
- Bảo vệ trong viện, phát tín hiệu, cầu cứu viện binh!
Lưu Diệu rống lên giận dữ.
Một tên cung thủ ẩn ở trong đoàn chiến quân, rút ra một cây tên, giương cung lên, bắn lên bầu trời cao.
Loại tên báo hiệu này vừa bay lên bầu trời, thì phát ra tiếng nổ vang dội vô cùng, có thể khiến cho viện quân nhanh đến cứu viện.
Trong lúc tay gã lơi lỏng ra, chỉ nhìn thấy ánh sáng của cây đao, nghe thấy "băng" một tiếng, cây cung mà gã đang giương, đúng là bị một cây đao chém đứt, pháo tiễn chỉ mới bay lên độ cao cách chừng một cánh tay, thì rơi xuống giống như một con cá chết.
Trong lúc tay cung thủ đang thất kinh, thì cảm thấy cổ họng mình phát ra một cảm giác rất kỳ quái, đối phương cũng trong nháy mắt bắn ra một ám tiễn, xuyên qua cổ họng của gã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.