Tướng lĩnh thấy Hàn Mạc khiêm tốn như thế, lại càng có ấn tượng tốt.
Người làm tướng không kiêu ngạo kể công đây mới là điều kiện tiên quyết làm nên tên tuổi của người làm tướng.
Hàn Mạc đợi mọi người yên lặng, nhìn khắp các tướng sĩ một lượt, mới chậm rãi nói:
- Các vị, tối nay công thành!
Lời này thốt ra bất ngờ, nhất thời không ít tướng lĩnh còn chưa kịp phản ứng, người nào nghe rõ, cũng là há miệng thở dốc, nét mặt không thể tin.
Hàn Huyền Linh khẽ chau mày, nhìn Hàn Mạc, lắc đầu nói:
- Tiểu Ngũ, lúc này công thành… phải chăng là chưa tới lúc?
Dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tấn công thành vũ khí đều chưa tới kịp, hơn nữa tuyết rơi đầy đất, lúc này tấn công thành, không đạt được hiệu quả…!
Ông ta lúc này nói chuyện đã rất cẩn thận, dù sao Hàn Mạc đã là tướng chỉ huy của quân Tây Bắc, ông ta cần phải giữ thể diện cho Hàn Mạc, nếu một mình ở chung một chỗ, rất muốn mắng Hàn Mạc một câu:
- Hồ đồ.
Tần Lạc cũng gật đầu nói:
- Lời Hàn tổng đốc nói rất có lý. Tướng quân, lúc này công thành, chúng ta không có đủ vũ khí…!
Các tướng sĩ sắc mặt đều lộ vẻ nghi ngờ.
Nếu kỵ binh vây hãm dưới thành, thứ nhất là khiến cho đám phản quân trong thành kinh sợ, thứ hai là lộ ra tung tích để Thế Gia Quân đánh lén, như vậy lần này kỵ binh tấn công thành, lại khiến người ta khó mà hiểu được.
Thấy tướng lĩnh nhìn nhau ngơ ngác Hàn Mạc thản nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235724/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.