🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Mạc híp mắt nhìn Hàn Thanh:
- Thiếu gia cũng biết rồi, Tô Vũ Đình làm loạn, Hỏa Sơn Doanh cũng có tham dự. Theo tin tức tìm hiểu được, việc ngày đó, mục tiêu thứ nhất mà Hỏa Sơn Doanh muốn đối phó, chính là Cửu môn đề đốc phủ. Hộ quân Tham lĩnh Hỏa Sơn Doanh Đường Minh Ngô tàn sát Cửu môn đề đốc Lục Anh Quý, đoạt lấy binh phù, lúc này mới không đánh mà thắng tiếp quản phủ đề đốc.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Các tướng sĩ Cửu môn giờ ở đâu?
Hàn Thanh trả lời:
- Bọn họ đều bị tước khi giới, Hỏa Sơn Doanh cho 200 binh sĩ canh giữ.
Dừng một chút, hạ giọng nói:
- Thiếu gia, chúng ta có người bên trong.
- Ai?
- Hàn Đinh!
Hàn Thanh nói:
- Tướng sĩ Cửu môn sau khi bị tước vũ khí, Hàn Đinh âm thầm liên lạc với ta, hắn phát hiện ra một sự lạ.
Hàn Mạc nhìn Hàn Thanh
- Cửu môn đề đốc phủ ngày đó bị Đường Minh Ngô tàn sát, nhưng vẫn có một người trốn thoát được.
Hàn Thanh thấp giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Con của Lục Anh Quý ngày đó thấy tình thế nguy hiểm, thập tử nhất sinh liền tìm cách trốn thoát.
- Lục Tông Hiên?
Hàn Mạc ánh mắt sáng lên:
- Ngươi có gặp hắn không? Hắn giờ ở đâu?
Hàn Thanh thấy Hàn Mạc mắt sáng lên, biết tin tức này vô cùng quan trọng, nên nhanh chóng nói tiếp:
- Thật ra không gặp. Tuy nhiên Hàn Đinh ở doanh lý thì chứng kiến. Lục Tông Hiên trốn ra cửa sau, phản quân ở kinh thành cũng lục soát tìm kiếm, chỉ có điều không ai ngờ tới Lục Tông Hiên hiện trốn tránh ở bên trong đại doanh Cửu môn.
Hàn Mạc vuốt cằm, thở dài:
- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Lục Tông Hiên này đúng là rất thông minh.
Dừng một chút nói:
- Chẳng qua hắn cũng thật sự mạo hiểu. Trong Cửu môn đại doanh khó tránh khỏi có tà nhân, chỉ cần có người bán đứng hắn, hắn chắc chắc bị giết.
Hàn Thanh nói:
- Thiếu gia, Hàn Đinh có nói qua. Lục Tông Hiên cải trang thành người khác, so với ngày thường đúng là khác hẳn, hắn cũng rất vất vả mới nhận ra.
Dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Tuy nhiên Cửu môn đề đốc phủ gần như là do cha con Lục gia đề bạt, phần lớn đều là thân tín của Lục gia. Theo lời Hàn Đinh, trong doanh trại cũng có một bộ phận người biết Lục Tông Hiên hiện ở trong doanh, nhưng không có ai báo, hơn nữa, còn cật lực yểm hộ Lục Tông Hiên.
Hàn Mạc thở dài:
- Lúc này, còn có những thuộc hạ như vậy, xem ra, cha con Lục gia đối đãi với người ngoài cũng rất tốt.
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Đường Minh Ngô ngày đó cướp đoạt binh phù, ở Cửu môn đề đốc phủ đã giết không ít người. Muội muội của Lục Tông Hiên chính là bị Đường Minh Ngô giết chết.
Hàn Mạc dựa vào vách tường, như thoáng suy nghĩ, rốt cuộc nói:
- Có cách gì giúp ta gặp hắn không?
Hàn Thanh ngẩn người ra, lập tức nói:
- Thiếu gia, ngươi muốn nhờ Lục Tông Hiên giúp ngươi?
- Tuy không chắc chắn nhưng cũng nên thử một lần.
Hàn Mạc lại ngửa mặt uống một ngụm rượu:
- Tây Bắc quân Ngự Lâm quân trong thành đều là những anh tài của nước Yến, là căn cơ của nước Yến. Quân đội trong tay ta, nếu dùng toàn lực công kích, kể cả Tô gia huy động binh lực cao nhất, sớm hay muộn cũng sẽ bại. Nhưng ta không muốn tướng sĩ Ngự Lâm quân vì bọn họ mà hi sinh. Càng không muốn Đại Yến ta huynh đệ tương tàn. Nếu có cơ hội khiến trận chiến này giảm bớt thương vong, ta nhất định sẽ nắm lấy.
Hai doanh làm loạn, Hàn Mạc từ đầu đến cuối đều cảm thấy tướng sĩ Ngự Lâm quân là quân phản loạn. Trong lòng hắn, hiểu hơn ai hết, Ngự Lâm quân chẳng qua là tuân thủ quân lệnh mà thôi.
- Thiếu gia, việc ngươi vào thành, càng ít người biết càng tốt.
Hàn Thanh nhíu mày:
- Lục Tông Hiên kia dù sao cũng chưa từng có quan hệ với chúng ta, có nên tín nhiệm hắn hay không, cũng là một vấn đề.
Hàn Mạc trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Nói gì thì nói, Hàn Thanh cũng càng ngày càng trưởng thành, suy xét sự việc cẩn thận, điều này khiến Hàn Mạc rất vui mừng.
- Thời điểm này càng cần thận càng tốt, không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào, điều này rất đúng.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Tuy nhiên, có đôi khi, có thể tín nhiệm người khác lại thu được kết quả lớn.
Hắn vỗ vỗ đầu vai Hàn Thanh:
- Cửu môn đề đốc phủ bị tàn sát, em ruột bị giết hại, Lục Tông Hiên trong lòng đương nhiên thù hận. Hắn trốn ở trong phủ chưa chắc là tham sống sợ chết, theo ta thấy, chỉ là đang chờ thời cơ báo thù rửa hận. Lục Anh Quý hiện giờ nằm trong tay Tô gia. Tướng sĩ Cửu môn như rắn mất đầu, Lục Tông Hiên trở thành niềm hy vọng lớn của bọn họ.
Hàn Thanh dường như hiểu được điều gì đó, lập tức nói:
- Thiếu gia, bây giờ ta sẽ liên lạc với Hàn Đinh, xem cách gì đưa Lục Tông Hiên thoát khỏi doanh trại không?
Hàn Mạc kéo kéo thắt lưng, nói:
- Ngươi đi đi, ta ở đây nghỉ ngơi một chút.
Hàn Thanh gật đầu, dứng dậy muốn rời đi, mở cánh cửa, tuyết bên ngoài càng lúc càng dày, chợt nghe Hàn Mạc nói:
- Tự bảo vệ mình!
Hàn Thanh quay đầu lại, cười ha hả, đem mũ trùm đầu, bước vào trong tuyết.
Hàn Mạc khép cánh cửa lại, lơ mơ buồn ngủ, trở lại chỗ cũ, dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần, rồi ngủ tự lúc nào cũng không biết.
Cũng không biết đã bao lâu, từ từ tỉnh lại, nhìn qua cửa sổ ra phía ngoài thành, chỉ thấy bên ngoài sáng sủa, không ngờ đã bình minh, nhưng Hàn Thanh vẫn chưa trở về.
Hàn Mạc cầm lấy túi rượu to, uống hai ngụm, lập tức đứng dậy, giậtt bắn mình. Lúc này mới phát hiện thấy một pho tượng Thổ địa.
Hàn Mạc lắc lắc đầu, nói:
- Ngài là thổ địa một phương, bảo vệ sự bình an một phương, chỉ tiếc kinh thành đã không được yên ổn. Lòng người kinh thành còn lợi hại hơn cả thần linh.
Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên ra con hẻm lạnh lẽo bên ngoài, tuyết đọng dày, năm nay tuyết rơi nhiều hơn năm ngoái.
Mùa đông chết chóc.
Mùa đông năm trước, là bình loạn quận Bột Châu. Mùa đông năm nay, kinh thành lại khởi việc binh đao.
Ngoài miếu không một vết chân, chỉ có tuyết bay, trong lúc nhất thời, không hề thấy bóng dáng Hàn Thanh. Hàn Mạc cũng hiểu, liên lạc Hàn Đinh, đưa Lục Tông Hiên rời khỏi doanh cũng cần có nhiều thời gian, không chỉ một lúc là xong được.
Hắn trở lại chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tập Khí Kinh.
So với trước khi trèo lên đỉnh Thiên Nhai Phong, Hàn Mạc bây giờ tu tập Khí Kinh hiệu quả hơn hẳn. Trải qua một lần đột phá, kình khí trong cơ thể rõ ràng được tăng cường, từ lần đó ra 5 giác quan cũng trở nên linh mẫn.
Không nói mặt khác, chỉ riêng thị lực, hắn có thể nhìn về phía góc xa kia, hắn có thể thấy rõ ràng cái mạng nhện ở đó, thậm chí ngay cả con nhện không hề nhúc nhích trên đó, hắn cũng thấy được. Nếu là người thường thì tuyệt đối không thể.
Không thể ngờ, toàn bộ cơ thể mình, nhờ có Khí Kinh mà đã đổi thay rất lớn.
Lúc này đúng là không kìm nổi nhớ tới Bạch Dạ Lang đã truyền thụ Khí Kinh cho mình. Con người võ đạo cao minh hơi có chút điên khùng kia giờ đang ở chốn nào?
Từ sau khi tới nước Phong, người kia cũng bặt vô âm tín.
Lại qua một ngày, bên ngoài tuyết rơi thưa dần, Hàn Mạc nghe có tiếng chân giẫm đạp lên tuyết. Cốc cốc, lập tức ngoài cửa vang lên tiếng gõ, nghe Hàn Thanh gọi:
- Thiếu gia, mở cửa, là ta!
Hàn Mạc đi ra mở cửa. Hàn Thanh bước vào, có một người đi theo hắn.
Hàn Mạc nhận ra, người nọ đúng là Lục Tông Hiên, ngày đó sau vụ đại náo với các công tử trong kinh thành ở bên bờ sông Lưu Tinh đã từng gặp mặt.
So với ngày đó, Lục Tông Hiên có vẻ tiều tụy hơn nhiều, xiêm y giản dị, lôi thôi lếch thếch, nhiều ngày không giặt giũ, phía dưới bám đầy bột phấn, y nhìn thấy Hàn Mạc liều chắp tay, có chút hơi giật mình:
- Hàn tướng quân!
Hàn Mạc cũng chắp tay nói:
- Lục huynh!
Luc Tông Hiên dường như muốn nói gì, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng thở dài một tiếng, vẻ mặt căm uất.
Hàn Mạc nhìn Hàn Thanh khẽ gật đầu tán thưởng, lập tức hướng Lục Tông Hiên mềm mỏng nói:
- Lục huynh. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Lục Tông Hiên gật đầu, hai người ngồi xuống hai cái đệm cói ở góc phòng. Hàn Thanh đứng bên cửa sổ, theo dõi động tĩnh bên ngoài.
Lục Tông Hiên sau khi ngồi xuống, khẽ thở dài:
- Hàn tương quân đúng là can đảm, lúc này còn dám vào thành. Lục mỗ khâm phục. Hiện giờ trong kinh lang sói đầy đường. Cha con Tô gia làm loạn. Thánh thượng cũng đóng chặt cửa cung án binh bất động.
Y nhìn Hàn Mạc, cười khổ:
- Binh biến qua đi nhiều ngày, các quận không có lấy một đội quân cần vương. Đội quân cần vương đầu tiên, chính là quân Tây Bắc do Hàn tướng quân thống lĩnh.
Nói đến đây, Lục Tông Hiên lắc lắc đầu, thần sắc thoạt nhìn rất thống khổ.
Lục Anh Quý tận trung, Cửu môn đề đốc phủ trở thành nơi đầu tiên chịu trận. Lục Anh Quý vì bảo vệ binh phù Cửu môn, nhất định không thỏa hiệp, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của thân nhân cũng trả.
Nhưng kết quả của việc tận trung, là Hoàng đế án binh bất động.
Nếu không vì Hoàng đế bỏ mặc, thì các nơi đã điều quân về cần vương, chí ít, Quận thủ quận Bột Châu trung thành và tận tâm Triệu Tịch Triều chắc chắn sẽ có động thái.
Tuy rằng không biết Lục Anh Quý đón nhận việc này như thế nào, nhưng Lục Tông hiêu trong lòng cực kỳ bi phẫn.
Ít nhất, y có cảm giác bị phụ rẫy, như một thứ đồ vứt đi.
Lục giả vì tận trung với Hoàng đế mà trả bằng máu, nhưng Hoàng đế đối với cái giá mà Lục gia đã đổi, không hề có phản ứng, đóng chặt cửa cung, lạnh lùng một cách đáng kinh ngạc với binh biến lần này.
Lục Tông Hiên không phải là kẻ ngốc. Y mơ hồ cảm thấy Lục gia chỉ là một quân cờ trên bàn cờ, bất cứ lúc nào cũng bị thí.
Hàn Mạc có thể hiểu tâm tình của Lục Tông Hiên lúc này, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, đưa cho Lục Tông Hiên. Lục Tông Hiên nhận bầu rượu, dốc một ngụm thật to, rồi đem trả lại cho Hàn Mạc, dùng ống tay áo lau khóe miệng, hỏi:
- Ngài muốn ta làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.