Gió lạnh gào thét, một tiếng hổ rống của Tiêu Hoài Ngọc, thân thể hắn nháy mắt phát ra kình khí mạnh mẽ cứng rắn chém về sau, nhưng mắt thấy sẽ chém lên người Thái tử, hắn lại bỗng nhiên dừng tay, khuôn mặt kiên nghị kia lộ ra vẻ bi thương, chậm rãi thu hồi tay.
Giờ phút này, toàn bộ thân thể hắn tựa như bị bị rút linh hồn, thân thể ngã quỵ về phía trước, nằm trên mặt tuyết.
Thái tử mắt thấy Tiêu Hoài Ngọc một tay bổ tới, không thể tưởng được dưới tình huống như vậy, Tiêu Hoài Ngọc còn có thể bổ ra một chưởng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi vô cùng tái, nhưng chưởng đao của Tiêu Hoài Ngọc mắt thấy sẽ bổ lên người hắn, lại dừng lại, tay Thái tử run lên, buông dao găm, toàn bộ thân thể mềm nhũn, tê liệt mà ngã ngồi ra sau.
…
Nếu không phải Tiêu Hoài Ngọc liên tục quyết đấu với Tư Mã Kình Thiên và Đỗ Vô Phong, gần như hao hết kình khí, nếu không cho dù dao găm của Thái tử gần sát lưng Tiêu Hoài Ngọc, Tiêu Hoài Ngọc cũng có năng lực tránh đi trong nháy mắt.
Nhưng người hắn đã bị thương nặng, nếu không có ý chí mạnh mẽ của hắn chống đỡ, hắn đã sớm ngã xuống rồi.
Khi bị thương nặng, ngũ quan lục cảm của hắn tự nhiên không có khả năng duy trì trạng thái đỉnh điểm, thậm chí thậm chí lúc xuống dốc nhất, hơn nữa bởi vì thương thế mà tốc độ phản ứng và năng lực của hắn suy giảm thật lớn.
Quan trọng nhất chính là, trong lòng hắn chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235694/chuong-762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.