Nhìn vẻ mặt ký quái của Hàn Mạc, không hiểu vì sao Lăng Vân cũng cảm thấy lo lắng, bất an. Gã nhíu mày, nói:
-Hàn tướng quân, ngươi biết chuyện gì đó sao?
Hàn Mạc nắm chặt bức thư trong tay, chăm chú nhìn Lăng Vân. Hắn chậm rãi nói:
-Lăng Chỉ huy sứ, ngươi có biết, vì sao đại tướng quân phải dặn ngươi giao lại phong thư này cho ta không?
Thật ra, Lăng Vân luôn rất ngạc nhiên về chuyện này.
Tiêu Hoài Ngọc và Hàn Mạc không thân thiết gì với nhau, hơn nữa, gần như không hay qua lại. Vậy mà phong thư này Tiêu Hoài Ngọc lại dặn phải giao tận tay Hàn Mạc, làm sao Lăng Vân không ngạc nhiên cho được.
-Lý do rất đơn giản.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Đại tướng quân biết ta sẽ đi, hoặc ngài muốn ta tới đó!
Lăng Vân nhíu mày.
Hàn Mạc trầm ngâm, nhân tiện nói:
-Lăng Chỉ huy sứ, ngươi ở đây có thể tìm cho ra một bộ áo giáp của thám báo Nguỵ Quốc hay không?
-Hàn tướng quân muốn làm gì?
Lăng Vân thoáng giật mình:
-Chẳng lẽ Hàn tướng quân định đến đỉnh Thiên Nhai sao?
Hàn Mạc nắm chặt tay lại, nghiêm nghị nói:
-Đại tướng quân để lại lá thư này, theo ta suy đoán, chắc hẳn ngài ấy muốn ta có thể đuổi theo!
Cảm giác này của hắn hết sức mãnh liệt. Tiêu Hoài Ngọc nếu không có ý định đó nhất định sẽ không sai người đưa lá thư này cho hắn.
Vì sao Tiêu Hoài Ngọc muốn hắn đến đó?
Lăng Vân gật đầu, nói:
-Lần trước, các ngươi bắt được một bọn thám báo Nguỵ Quốc. Giáp trụ của bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235674/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.