Chuyện thứ nhất, đó là chờ cây khô!
Trang Uyên chậm rãi nói, lại hướng về phía bình rượu chép môi, Hàn Mạc lập tức đứng dậy tiến lên, lại giúp Trang Uyên uống một ngụm lớn, Trang Uyên kia khuôn mặt khô héo gầy yếu, hai ngụm rượu lót dạ, thì đã mang theo vài phần thần thái.
- Cây khô?
Hàn Mạc vẻ mặt thận trọng vì Trang Uyên lau khóe miệng, tràn ngập nghi ngờ:
- Sư phụ, việc này giải thích thế nào?
Trang Uyên hỏi:
- Ngươi đi nước Khánh chuyến này, có từng đi qua Long Sơn Sơn Mạch? Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Khi đi tới nước Khánh, là từ đường phía đông đi, khi trở về, cũng là theo đường phía tây trở lại, gặp qua Long Sơn.
- Tốt.
Trang Uyên cười nói;
- Long Sơn Sơn Mạch, đều không phải là núi đá, mà là đất núi đá, cho nên Long Sơn nhất định là cây cối liên miên…!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đúng vậy. Khi trở về, dãy núi trăm dặm đều là âm u rậm rạp… Nhưng điều này và việc tấn công của Tư Mã Kính Thiên có quan hệ thế nào?
Hắn nhíu mày, rất là khó hiểu:
- Vì sao phải chờ tới khi cây khô…!
Nói tới đây, ánh mắt Hàn Mạc rực sáng, dường như nghĩ ra cái gì, lập tức trên mặt hiện ra vẻ giật mình, hạ giọng nói:
- Sư phụ, chẳng lẽ người là nói, Tư Mã Kính Thiên chuẩn bị … đốt núi?
Trang Uyên nhắc tới điều này, cũng là khiến Hàn Mạc trở nên kinh hãi.
Cây khô.
Tự nhiên là phải chờ tới khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-than/1235647/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.